Không chỉ một mình Nhiên Cẩm, Nhậm Cảnh ngủ ở đây cũng tự dưng khó chịu, cả người của hắn tự dựng lạnh toát, như nằm trong phòng đông lạnh.
Trên vai hắn cảm nhận được như có cánh tay của ai đó áp lên chặt chẽ, những ngón tay lạnh lẽo chạm vào rợn cả người.
Vành tai ửng đỏ cảm nhận được hơi thở lạnh buốt, Nhậm Cảnh dù ngủ nhưng tiềm thức của hắn khá vững, nghĩ tới hiện tượng bóng đè, cố gắng tự đánh thức bản thân.
Hắn mơ màng mở mắt, trên trán đầy những giọt mồ hôi ướm lên, khung cảnh trống trơn đập vào mắt, hắn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, cô gái kia đâu rồi?
Nhậm Cảnh nhớ rất rõ cô và hắn cùng chung giường, sao bây giờ lại biến mất? Hắn không hề đuổi cô!
Tìm kiếm quanh phòng vài giây, hình ảnh cô gái nhỏ tựa đầu vào thành ghế ngủ đập vào mắt.
Hàng chân mày rậm không khỏi nhíu chặt khó hiểu, rõ ràng cô tranh giành chiếc giường này với hắn kịch liệt, còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn, cớ sao giờ lại ngủ ở ghế?
Cô ngủ ở đó từ lúc nào? Hắn không khỏi ngờ vực, không biết cô muốn làm gì, lặng lẽ rời khỏi giường đến đó quan sát.
Hắn khom người ngắm nghía thật kĩ lưỡng, trông cô thật sự đang say giấc, không có chút giả vờ. Ngủ ngon như thế hắn cũng không nỡ đánh thức, nhẹ nhàng bòng cô quay về.
Bước chân chậm rãi cách giường còn một đoạn nhỏ, Nhiên Cẩm đột ngột mở toang hai mắt, chau mày không vừa ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-do-den/2798643/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.