Ôn Bích không cho phép điều đó xảy ra, ra sức níu giữ cánh tay hữu lực của Nhậm Cảnh.
"Cảnh, con không được...con và Nhiên Cẩm không thể..."
Người phụ nữ lắc đầu, chẳng có chút thể diện nào, ở hành lang có người qua lại bà ta cố ý rơi nước mắt, như ngầm giá họa cho Nhậm Cảnh là đứa con bất hiếu, vì phụ nữ mà khiến mẹ mình rơi lệ.
Người qua người lại đều chú ý, Nhậm Cảnh dần khinh bạc diễn xuất đáng sợ của mẹ mình, bấy giờ hắn mới biết bà ta ác độc đến mức nào. Chẳng những tham lam của cải của người khác, còn sẵn bôi nhọ bất cứ ai để được lợi về bản thân, hắn vô cùng tức giận, trực tiếp đẩy ngã Ôn Bích, hắng giọng cảnh cáo.
"Mẹ đủ rồi đấy!
Nhiên Cẩm là vợ con! Mẹ đừng xen vào!
Nếu mẹ còn cản con...tình nghĩa mẹ con từ - giờ - chấm - dứt!"
Dứt lời, hắn hoàn toàn gạt bỏ lời nói của Ôn Bích, ôm cô gái nhỏ gấp gáp về phòng riêng, mặc cho bà ta chạy theo la hét hắn cũng nhất quyết đóng chặt cửa.
"Cảnh, con đưa Nhiên Cẩm đến bệnh viện đi! Con không được!
Con và nó không được!"
Người phụ nữ này không hề muốn con trai mình có dính líu đến cô gái kia, bởi bà ta sợ sau này Nhậm Cảnh sẽ dễ bị người kia mê hoặc. Bà ta nuôi hắn lớn lên, mọi thứ hắn làm đều nằm trong sự kiểm soát của bà ta, đương nhiên bà ta biết rất rõ con trai chưa từng ăn nằm với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-do-den/2798606/chuong-41.html