Tuyết đầu mùa đã đến cái se lạnh buốt giá khiến cho con người càng thêm cô đơn, thời gian loáng thoáng như một ngọn gió bấc đổ về phương nam, Tiểu Thiên bây giờ đã khoẻ mạnh và kháu khỉnh thằng bé sắp vào lớp một, suốt cả ngày chỉ quanh quẩn soạn sách vở, để chuẩn bị cho ngày mai với vẻ mặt vô cùng phấn khích, mẹ nuôi của Quân Dao vì quá nhớ thương cháu nên đã dọn đến sống cùng cô tiện thể chăm sóc cho Tiểu Thiên, nhìn thấy thằng bé ngày càng phổng phao bà lại cảm thấy buồn nếu Tiểu Thiên càng lớn thì sẽ càng xa càng cách với bà hơn, Tiểu Thiên nhìn thấy bà ngoại buồn rầu liền đi đến an ủi.
" Bà ngoại đừng buồn để con đi học sau này lớn lên con sẽ nuôi bà ngoại."
Nghe Tiểu Thiên nói bà liền bật cười bế thằng bé lên.
" Nhóc con khi con lớn không biết bà còn sống hay không."
Mẹ nuôi nhìn ra ngoài trông ngóng Quân Dao.
" Hôm nay mẹ con lại về muộn nữa rồi con bé đó không lo cho sức khỏe của mình gì hết."
Quân Dao bây giờ đã có công việc ổn định nguồn thu nhập cũng đủ sống nhưng cô cần phải tiết kiệm để phòng hờ việc gì khẩn cấp cần dùng đến. Thời tiết vô cùng lạnh Quân Dao vừa đi vừa xoa hai bàn tay vào nhau để giữ ấm cô mặc chiếc áo khoác ngoài đến rách nhiều nơi vẫn không nỡ bỏ đi, đôi giày đang mang bỗng nhiên rách khiến cho Quân Dao vị vấp ngã, cô loạng choạng ngồi lên ghế đá xoa xoa bàn chân đã mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dam-nuoc-mat/435018/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.