Bàn tay Quân Dao đã nhuộm đầy máu cô không biết kiếp trước mình đã phạm phải tội lỗi gì mà bây giờ mình lại phải chịu đựng nổi bất hạnh này, cô cố kiềm nén nước mắt nhặt hết những mảnh thủy tinh, những người hầu ở đó chỉ hình cô bằng ánh mắt chán ghét trong lòng họ Quân Dao đáng bị đối xử như vậy.
Sau khi lau dọn xong mọi thứ Quân Dao mới đi xử lý vết thương cô đang ngồi ngoài sân vườn để bôi thuốc vào vết thương, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi đến Quân Dao vô cùng cảnh giác quay lại, tại sao kể từ ngày bước chân vào đây cô luôn sợ hãi một ai đó sẽ đến gần mình như một nổi ám ảnh.
Trạch Đông đi đến nhìn thấy Quân Dao anh ta liền niềm nở chào hỏi.
" Chào cô tôi là Trạch Đông."
Quân Dao ngây ngốc nhìn anh ta, Trạch Đông nhìn thấy phản ứng của cô liền bật cười.
" Cô đang suy nghĩ gì vậy?"
Quân Dao bỗng nhiên bừng tỉnh cô đứng lên cúi đầu chào lại.
" Chào anh."
Trạch Đông nhìn vẻ khách khí của cô vội vàng ngăn cản nói.
" Cô không cần phải trịnh trọng như vậy đâu."
Anh ta bảo Quân Dao ngồi xuống hai người ngồi đối diện nhau như Quân Dao không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, ánh mắt của Trạch Đông và Trạch Hạo vô cùng giống nhau nhưng anh ấy lại mang một nét hiền dịu còn đôi mắt của Trạch Hạo nhìn cô lúc nào cũng như lửa đốt căm giận, Trạch Đông mỉm cười lên tiếng.
" Cô là Quân Dao có đúng không?"
Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dam-nuoc-mat/273238/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.