Hôn lễ tuy đã xảy ra sự cố nhưng cũng không có hậu quả nghiêm trọng.
Phòng nghỉ.
Nhìn thấy bố vào, Hi Hi liền chạy tới, “Bố ơi, có bắt được người xấu không ạ?”
“Vẫn chưa con.”, anh bế nó lên rồi ngồi xuống sô pha. Thấy anh quay lại bình an, Lê Diệp thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì, giờ cô không chịu nổi nỗi đả kích lớn nữa.
Ôm Đoan Đoan, Doãn Kính Lam nhìn Cố Dũng, “Hắn thật quá quắt, đến Đoan Đoan mà cũng lợi dụng.”. Chị nghiến răng nói, “Hắn biết Đoan Đoan thích búp bê nên mới cố ý giấu thứ đấy vào hộp búp bê, Đoan Đoan nhìn thấy là nhất định sẽ mở ra. Hắn còn chẳng thèm quan tâm đến sự an toàn của con bé.”
Nghe thế, mọi người đều tức giận, nhưng ngẫm ra lại cảm thấy chẳng có gì bất ngờ, bởi Khang Đức Văn là ai thì mọi người cũng đã rõ cả rồi.
Cố Dũng an ủi cô bé vẫn còn đang sợ, “Nhà mình chuẩn bị đi du lịch nhé, đến núi tuyết con thích trượt tuyết.”
Đoan Đoan được dỗ dành nên từ từ cũng đã cười toe toét.
“Hôm nay Khang Đức Văn không đạt được mục đích, hắn sẽ không cứ thế mà từ bỏ chứ?”, Lê Diệp vô cùng lo lắng.
“Bất kể thế nào, mọi người đi đâu cũng phải cẩn thận.”, Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, “Về cái đã.”
Cả nhà lên đường trở về. Dù gì đi nữa, hôn lễ cũng đã tổ chức xong, Cố Dũng và Doãn Kính Lam đã chính thức nên vợ chồng, mặc cho có chuyện gì thì đó cũng là một việc vui mừng rồi.
Về đến nhà, Trần Oanh đã có mặt trước, thấy họ về, bà liền đi tới, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? May là hôm nay ông nội không đến, nếu không cũng bị dọa chết khiếp rồi!”
“Có chút trục trặc thôi mẹ.”, Doãn Chính Đạc không muốn nói nhiều với bà, “Mẹ dọn đồ cùng chị đi, cả nhà chị ấy sắp phải ra sân bay rồi.”
Trần Oanh cũng mong cả nhà họ có thể ra nước ngoài chơi một lần vui vẻ, tốt nhất là không xảy ra chuyện gì đáng sợ nữa.
Thu dọn đồ đạc xong, cả nhà lại cùng tiễn gia đình nhỏ của Doãn Kính Lam ra sân bay.
Có thể tạm quên đi tất cả, chỉ tận hưởng chuyến du lịch, đó là cách tốt nhất để thả lỏng tâm tình.
Tới sân bay, Đoan Đoan ngồi ngay ngắn trên chiếc vali, Hi Hi cũng muốn đi theo nên ngoái đầu lại nhìn bố mẹ, “Mẹ, con cũng muốn đi!”
“Hai bác đi hưởng tuần trăng mật mà.”
“Con cũng muốn hưởng tuần trăng mật!”, Hi Hi tóm chặt chiếc vali không buông.
Mọi người đều cười ầm lên, “Hai mươi năm nữa chắc chắn con sẽ được đi hưởng tuần trăng mật.”
“Hai mươi năm lâu ơi là lâu! Con không biết đâu, giờ con sẽ đi hưởng tuần trăng mật!”, Hi Hi đi vòng quanh mẹ làm nũng.
Những người đi ngang qua cũng không nhịn được cười. Doãn Chính Đạc xách áo con trai lên, “Không đứng đắn gì hết, bé tí đã nghĩ đến chuyện này…”
“Hi Hi à, vẫn còn sớm để cho con đi hưởng tuần trăng mật, để bố mẹ con đi trước đi.”, Cố Dũng xoa đầu thằng nhóc.
Hi Hi lại quay ra muốn bố mẹ đi hưởng tuần trăng mật. Ngẫm ra thì đúng là đã lâu rồi Doãn Chính Đạc không đưa cả nhà đi du lịch, anh nhận lời thì thằng nhóc mới chịu ngoan ngoãn nói tạm biệt với chị Đoan Đoan. Nghe đoạn đối thoại của lũ trẻ, người lớn đều cảm thấy rõ sự hồn nhiên của chúng.
Làm xong thủ tục, một nhà ba người chuẩn bị đi qua cửa an ninh. Đoan Đoan đang ngồi ngay ngắn trên chiếc xe đẩy hành lý thì bỗng ôm bụng, “Mẹ ơi con muốn đi vệ sinh.”
“Con cũng muốn đi vệ sinh.”, Hi Hi nói theo.
Lê Diệp cũng bó tay với lũ quỷ nhỏ nên đành phải cùng Doãn Kính Lam dẫn chúng vào nhà vệ sinh.
Doãn Chính Đạc đưa họ đến cửa phòng vệ sinh nữ, “Có gì cứ gọi anh.”
Lê Diệp cùng Doãn Kính Lam đi vào, “Anh yên tâm.”
Đứng ngoài cửa, Doãn Chính Đạc hơi lo lắng, anh gọi hai lần thì Lê Diệp đáp, nói Đoan Đoan bị tiêu chảy chưa ra được. Anh thở phào.
Đợi thêm một lúc nữa, anh lại gọi tiếp, nhưng bên trong không có ai đáp. Anh chặn một người phụ nữ trung niên đang đi vào lại, nhờ bà xem tình hình bên trong thế nào. Bà xem quanh một vòng rồi ra báo rằng không thấy ai ở ngoài, có mấy buồng vệ sinh khóa cửa nên bà không biết được.
Ý thức được chuyện bất thường, Doãn Chính Đạc vội chạy đi gọi người. Bên trong quả thật không có người, anh chạy tới đập cửa buồng bên cạnh, nhân viên sân bay cũng tới, gọi mãi vẫn không có ai đáp, cuối cùng đành phải đạp cửa ra.
Thấy Doãn Kính Lam gục dưới đất, Doãn Chính Đạc lập tức cảm thấy không ổn. Anh lao ra phá cửa buồng bên cạnh, cửa mở ra, quả nhiên Lê Diệp cũng nằm dưới đất. Sực nhớ tới người phụ nữ bế hai đứa nhỏ vừa ra ngoài, anh vô cùng hối hận. Tại anh sơ suất, cứ nghĩ người phụ nữ trông đôn hậu sẽ chẳng nguy hại gì.
Mọi người mau chóng đưa hai người phụ nữ ra ngoài. Bên ngoài thông thoáng, lại có nhân viên sơ cứu, Doãn Kính Lam tỉnh lại trước, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, “Hắn phái người đến! Bọn nhỏ đâu? Bọn nhỏ đâu?”
Khi chị đã bình tĩnh lại được đôi chút thì Lê Diệp vẫn còn đang hôn mê, rõ ràng mùi thuốc trên người cô nồng hơn hẳn. Cô đang mang thai, sức khỏe không so được với người thường, Doãn Chính Đạc không dám chần chừ, vội vàng đưa cô vào bệnh viện. Cũng may cô không sao, đến bệnh viện một lúc thì tỉnh, chỉ có điều, ý thức không rõ ràng bằng Doãn Kính Lam.
“Vốn dĩ Lê Diệp đứng đợi ở ngoài cùng Hi Hi, một lúc sau, có người gõ cửa, chị tưởng là con bé nên quay đầu mở cửa. Vừa mở cửa ra thì chị ngửi thấy cái mùi rất lạ, sau đấy thì chị không biết gì nữa.”, Doãn Kính Lam lại bắt đầu kích động, “Hắn có theo dõi chúng ta không? Rốt cuộc hắn muốn thế nào, sao lại bắt cóc bọn nhỏ chứ!”
Cố Dũng ôm chị, “Anh nghĩ nhất định Khang Đức Văn sẽ dùng bọn trẻ để ra điều kiện với chúng ta.”
Lê Diệp chỉ còn biết là cả Hi Hi cũng biến mất, cô nắm chặt tay Doãn Chính Đạc, cô hối hận vì không bảo vệ được con. Nếu hai đứa nhỏ có chuyện gì, ai cũng sẽ đau cả.
Dù cho là đàn ông nhưng lúc này lòng Doãn Chính Đạc cũng vô cùng rối bời, nhưng anh phải cố giữ cho mình bình tĩnh, vì những người phụ nữ trong nhà cần anh.
“Em cũng nghĩ giống Cố Dũng, mục đích của Khang Đức Văn không phải là bắt bọn trẻ đi, mà chủ yếu là để khống chế chúng ta.”
Nói là vậy, nhưng chẳng ai dám chắc chắn là Khang Đức Văn không làm hại lũ trẻ. Giờ mà có ai gửi đến hộp bưu kiện gì, đảm bảo người mở ra cũng đều hoảng hốt.
Ở lại bệnh viện cũng vẫn lo, Doãn Chính Đạc đưa Lê Diệp về nhà. Trong lúc rối ren này, tốt nhất nên để mẹ con cô ở nhà, không đi đâu cả, khóa chặt cửa lại mới yên tâm được.
***
Trong phòng tối om, hai đứa trẻ bị trói cả chân lẫn tay, ngồi dựa sát vào nhau.
Đoan Đoan không kìm lại được tiếng khóc rấm rứt, “Chị nhớ mẹ, nhớ bà ngoại, nhớ cậu út quá…”
Hi Hi đưa mắt nhìn xung quanh, rồi bảo cô bé nhỏ giọng, “Chị đừng có khóc, không là người xấu đến đánh bọn mình đấy.”
Đoan Đoan cắn môi, “Nhưng mà chị sợ lắm…”
“Yên tâm đi, bố em là siêu anh hùng, bố em sẽ đến cứu bọn mình.”, Hi Hi không có vẻ sợ lắm, giằng hai tay ra nhưng bị trói chặt quá nên thằng bé cực đau, có điều, nó không hé răng, chỉ an ủi Đoan Đoan, “Bố em bảo, khóc cũng vô ích, gặp chuyện khó thì phải động não nghĩ cách.”
“Kêu cứu đi?”, Đoan Đoan định gào lên.
“Không được.”, Hi Hi vội ngăn con bé lại, “Có khi người xấu ở ngay ngoài cửa đấy, chị hét lên là bọn hắn sẽ nghe thấy mất.”
Hai đứa còn đang nghĩ cách thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hi Hi lập tức thì thầm, “Giả vờ ngủ nhanh, đừng để bọn chúng phát hiện ra mình đã tỉnh.”. Dứt lời, cả hai đứa đều nhắm mắt lại, nằm yên không nhúc nhích.
Cửa mở ra, có người đi vào, tới cạnh hai đứa trẻ, “Sao vẫn chưa tỉnh?”
“Có thể là do dùng hơi nhiều thuốc, phòng hai đứa ầm ĩ dọc đường sẽ bị phát hiện.”
“Bố!”, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đoan Đoan lập tức mở mắt, thấy Khang Đức Văn, con bé ngồi bật dậy, “Bố, đúng là bố rồi!”
Khang Đức Văn thấy con bé chủ động ngồi dậy thì xoa đầu nó, “Giả vờ ngủ à? Đoan Đoan, con không ngoan rồi.”
Đã lâu không gặp hắn, nhưng Đoan Đoan vẫn nhớ tất cả. Chuyện người lớn, con bé không hiểu, chỉ cần biết rằng trong tình huống này mà lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc thì như gặp cứu tinh. Con bé không hề biết rằng, đây lại chính là kẻ muốn làm hại chúng.
“Em trai.”, Đoan Đoan gọi Hi Hi, “Là bố chị đấy, bố chị không phải người xấu đâu.”
Hi Hi vẫn không động đậy, như thể đang ngủ thật vậy.
Khang Đức Văn chẳng buồn quan tâm, hắn nhìn Đoan Đoan, “Mẹ con cưới Cố Dũng, con cũng gọi hắn là bố, có phải không?”
Đoan Đoan chớp mắt, “Đấy là bố mới, mẹ bảo con gọi thế.”
Khang Đức Văn tỏ vẻ thất vọng, hắn mặc kệ con bé dưới đất, quay đầu đi ra ngoài.
Gã đi cùng hắn chụp vài kiểu ảnh rồi khóa cửa lại, căn phòng lại tối đen như mực.
Đoan Đoan lại bắt đầu khóc. Thấy không còn ai, Hi Hi mới ngồi dậy, xoa tay con bé, “Bố chị là người xấu, em nghe bà nói, bố chị đánh mẹ chị, bố chị có quay về thì cũng chẳng ai cần nữa.”
Đoan Đoan vô cùng thất vọng, con bé không biết vì sao bố lại đối xử với mình như vậy.
“Bọn mình có chết đói không nhỉ? Chị đói quá.”, Đoan Đoan ôm bụng khóc thút thít.
Hi Hi cũng đói. Biết trước thế này, lúc mẹ cho ăn, nó đã không mải chơi mà ngồi ăn cố hết bát cơm. Nó kéo tay Đoan Đoan, “Đừng sợ, em là siêu nhân Bổn Bổn, em sẽ bắt được người xấu!”
Đoan Đoan bị nó trêu cho cười toe toét. Hai đứa nhỏ dựa vào nhau cho qua giờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]