Nhà họ Doãn. Hai vợ chồng Doãn Chính Đạc đưa tụi nhỏ về ăn cơm với người lớn trong nhà.
Vừa vào cổng đã nhìn thấy một chiếc xe khác, Doãn Chính Đạc nhíu mày, hẳn nhiên là mất hứng bởi cảnh tượng sắp diễn ra.
Lê Diệp cũng đoán được mang máng, cô theo anh cùng đi vào nhà.
Hi Hi đã quen nhà nên chạy một mạch đến chỗ cụ nội. Đô Đô thấy anh chạy đi nên cũng vẫy vẫy tay góp vui.
Nhìn thấy lũ trẻ đến, ông cụ vui sướng cười toe toét, một tay ôm Đoan Đoan, một tay không lập tức ôm lấy Hi Hi.
Hi Hi dụi đầu vào cụ rồi ngọt ngào nói, “Cụ ơi! Hi Hi nhớ cụ lắm!”
Rõ ràng là cứ hai ngày thằng nhóc lại đến quậy phá một lần, nói ra câu nhớ nhung này, kiểu gì cũng khiến người ta hoài nghi. Nhưng ông cụ nào đâu so đo chuyện này, có thể nhìn thấy thằng chắt này nhiều một chút khiến cho ông cảm thấy mình còn có thể sống thêm độ mười năm nữa không chừng.
Đoan Đoan thấy em trai xum xoe nên cũng ôm lấy cổ cụ, “Cụ ơi, con cũng nhớ cụ, Đoan Đoan nhớ cụ nhất!”
Hi Hi ghét nhất là bị người khác so bì, thằng bé ngồi thẳng dậy, “Em mới là nhớ cụ nhất!”
“Là chị!”
“Em!”
Hai đứa bé la hét ầm cả lên, làm cho ông cụ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ông thơm mỗi đứa một cái rồi nói, “Thương hết, thương hết, bảo bối nhà mình, cụ đều thương hết.”
Hai đứa nhóc nghịch ngợm ầm ĩ, Doãn Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016422/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.