Xong việc, Vương Mãnh vừa hà cho bớt mùi rượu trong miệng vừa chạy về phía chiếc xe đỗ ở góc đường. Vừa rồi diễn quá đạt, đến anh ta còn phải tự khâm phục mình. Lên xe, anh ta cởi mũ, quay sang nhìn người bên cạnh, “Tôi bảo này sếp, việc này anh tìm tôi là chuẩn rồi, chuyện tốt tôi không làm đâu, chuyện xấu tôi cực siêu.”
Doãn Chính Đạc đưa chi phiếu cho anh ta, “Làm không tồi… Đây.”
“Con đàn bà kia bị cảnh sát dẫn đi rồi, nhìn nó vẫn còn cái kiểu kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất lắm. Chỗ dựa lưng cứng là oách à, dây vào chuyện này mà còn muốn chuồn êm á, không có cửa đâu.”, Vương Mãnh xùy một tiếng, “Giờ làm nghiêm lắm, coi như nó đen rồi.”
Doãn Chính Đạc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chuyện này vẫn chưa xong đâu, chuyện sau đây, phải giải quyết nốt.”
“Yên tâm đi, giờ chắc là điều tra xong rồi đấy, đồng bọn của tôi vẫn theo dõi.”, Vương Mãnh cất tờ chi phiếu, “Với số lượng đấy, đủ để cho nó ăn súng rồi.”
Ăn súng là chuyện không thể, Doãn Chính Đạc biết rõ thủ đoạn của người đàn bà kia. Tạm dừng đề tài này, anh hỏi anh ta, “Tôi bảo anh đi điều tra chuyện kia, có tiến triển gì không?”
Vương Mãnh vò đầu, “Chuyện này, điều tra đi điều tra lại vẫn chỉ như cũ, không có manh mối gì mới, để tôi tiếp tục theo dõi, xem có chỗ nào bỏ sót không.”. Chuyện anh bảo anh ta điều tra đều cũ quá rồi, người chết thì đã chết, người mất tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016362/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.