Bán tài sản lấy tiền mặt, cộng thêm khoản Lê Diệp đưa, sau khi bồi thường cho khách hàng thì vẫn tạm thời đủ để quay vòng vốn, tất cả vận hành như thường.
Mọi người đều cố gắng tăng ca. Nhà xưởng được sửa chữa xong là bắt đầu thử sản xuất, kiểm định xong thì lập tức vận hành cả dây chuyền sản xuất nguyên liệu.
Phía nhà xưởng dốc toàn bộ lực lượng sản xuất nguyên liệu, tạm thời có thể giải trừ nguy cơ trước mắt. Điều này khiến cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Doãn Chính Đạc trực tiếp kiểm tra lô hàng đầu tiên, đến tận tối mịt, đợi cho đến khi mọi việc trôi chảy, anh và cấp dưới rốt cuộc cũng được về nhà ngủ một giấc.
Anh xách một túi đồ ăn mua ở ngoài về, khó có được một hôm về nhà trước nửa đêm, tuy rằng lúc anh vào nhà, mọi người đều đã đi ngủ.
Lên tầng, anh còn chưa kịp mở cửa phòng ngủ thì Lê Diệp đã ra trước.
Nhìn thấy cô, anh nhíu mày, “Sao còn chưa ngủ?”
Lê Diệp cũng nhìn anh, tuy cảm thấy lo lắng nhưng vẫn không muốn hỏi anh nhiều về chuyện công ty, “Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”. Anh nhấc cái túi trong tay lên, “Anh mua ít món kho về… Trên đường chỉ còn mỗi quán này mở cửa.”
Lê Diệp cười khổ, “Để em đi nấu cho anh cái gì ăn, muộn thế này rồi, ăn đồ lạnh bụng dạ khó chịu lắm.”
Anh kéo lấy cánh tay cô, “Em bụng to rồi đừng có cố, để anh tự làm.”
“Có sao đâu, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016360/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.