Không biết là do bị nhiễm lạnh hôm đi thắp hương cho bà, hay do sợhãi bởi chuyện của Lê Thành Tường, mấy hôm sau đó, Lê Diệp bắt đầu đổbệnh. Không thể uống thuốc, lại càng không thể tiêm, cô đành cố chịuđựng. Nhưng có một chiều, đột nhiên cô đau đầu, cả người lảo đảo, suýtchút nữa thì ngã, người làm trong nhà phát hiện ra liền vội vàng đưa côđến bệnh viện. Hi Hi thì sợ hãi, ra khỏi cửa rồi mà vẫn nghe thấy nókhông ngừng khóc. Doãn Chính Đạc không hoảng đến mức đó, nhưng chínhtiếng khóc của Hi Hi lại làm anh có chút kích động. Khóc dai như thế,đúng là không có chút khí phách nam nhi gì cả. Đến bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho Lê Diệp, hơi cao, nhưng không tùy tiện dùng thuốc được, nên trước hết phải dùng miếng dán hạ nhiệt chocô.
Lê Diệp vẫn tỉnh táo, nhìn cả nhà đều vội vội vàngvàng, cơm tối nấu xong rồi mà chưa kịp ăn, trong lòng cô có chút áy náy.
Doãn Chính Đạc lấy khăn ấm lau cho cô, hai má, cổ, cả người, lau một lúc khiến cô buồn ngủ.
“Sao rồi, còn thấy chóng mặt không?”, Doãn Chính Đạc cầm tay cô lên lau nhẹ, ngay cả kẽ ngón tay cũng không bỏ qua.
Giọng nói của cô khẽ khàng hơn nhiều, “Không sao rồi.”
Anh cởi bỏ áo của cô để lau sau lưng, động tác rất nhẹ nhàng, thế nêncô ngủ lúc nào không biết. Sợ cơn sốt khiến cô hôn mê, Doãn Chính Đạcghé lại gần cẩn thận quan sát. Tiếng hít thở của cô rất khẽ, chỉ có nhìn bờ vai mảnh dẻ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016345/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.