Nửa năm sau. Đi khám thai về, Lê Diệp tiện đường ghé vào chợ thực phẩm mua hai con cá, một con về hấp, một con nấu canh, vừa khéo. Mua thêm chút đồ nữa, làm cho hai tay người đàn ông phía sau xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ.
Sau đó, hai người lên xe về nhà. Xe đi khá chậm, tốc độ ổn định. Bầu không khí đó quá an tịnh, khiến cô nghiêng đầu một lát đã ngủ thiếp đi.
Doãn Chính Đạc nhìn cô, cái bụng đã khá to rồi. Có đôi lúc đột nhiên nhìn thấy cái bụng trần của cô, là anh lại cảm thấy vô cùng kỳ diệu, rốt cuộc đứa nhóc trong đó dài bằng từng nào mà phải chiếm dụng từng ấy không gian. Vốn đã có thể kiểm tra giới tính của đứa bé từ lâu, nhưng anh lại quyết không muốn biết. Chuyện đó cũng giống như tâm trạng khi được tặng quà vậy, biết trước món quà là gì thì sẽ chẳng còn niềm vui sướng háo hức nữa. Hơn nữa, anh khát khao có một đứa con gái, ngộ nhỡ là con trai, chẳng phải là sẽ thất vọng ngay từ giờ hay sao.
Về tới Hạm Bích Các, anh đỗ xe, gọi người làm đến xách đồ vào, còn Lê Diệp vẫn nghiêng đầu ngủ.
Hiện giờ, thân mình cô càng lúc càng nặng nề, tuy rằng vẫn hoạt động bình thường được, nhưng rõ ràng là không linh hoạt như trước kia. Với lại, dưới sự bồi bổ của thím Kim, đến cả khuôn mặt cô cũng đã béo tròn. Quen cô nhiều năm, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên anh thấy cô có vẻ phúc hậu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016334/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.