Ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, nghe ra còn có tiếng sột soạt khe khẽ. Hi Hi nằm ngủ giữa hai người, cái miệng nhỏ dẩu lên, trông vô cùng đáng yêu. Tuy có Hi Hi ngăn cách nhưng vẫn thật gần Doãn Chính Đạc, vẫn làtrên cùng một chiếc giường, điều này khiến cô có chút mất tự nhiên.
Chẳng ai nhúc nhích, cả hai đều nhắm mắt nhưng thật ra là chẳng ai ngủ được.
Bỗng nhiên, Lê Diệp ngồi bật dậy, làm Doãn Chính Đạc cũng dậy theo ngay, “Sao thế, muốn nôn à?”
Lê Diệp với lấy cốc nước uống một ngụm cho đỡ cảm giác khó chịu, cô lắc đầu, “Không sao.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại vẫn ngồi yên nhìn cô. Cô đang mangthai vốn đã nguy hiểm rồi, bỗng dưng Hi Hi trở mình, cả tay cả chân đậpvào người cô, thấy thế, Doãn Chính Đạc giơ tay tóm thằng bé trở về, còntrừng trừng nhìn nó. Mí mắt Hi Hi hơi mở ra, nhìn thấy dáng vẻ dữ dằncủa anh, nó liền mếu máo, i oe kêu hai tiếng. Cũng may có mẹ xót, LêDiệp vỗ vỗ mấy cái là thằng bé lại ngủ tít thò lò.
ĐiềuDoãn Chính Đạc lo lắng hiện nay là Hi Hi đã biết đi, lại bắt đầu cáituổi nghịch ngợm, Lê Diệp mới có thai được tháng đầu tiên, cái thai vẫnchưa ổn định, ngộ nhỡ bị đập mạnh thì quá nguy hiểm. Anh nhìn khắp mặtđất một vòng. Vốn dĩ Hi Hi hay chơi với thím Kim và người làm, nhưng từsau khi Lê Diệp về, thằng bé sống chết đòi chơi với mẹ. Kiểu này khôngthể cho thằng bé ngủ cùng giường với Lê Diệp được, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016328/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.