Trong nhà, Tôn Bách Niên thay xong vòi nước rồi quay đầu lại nói, “Được rồi, cái này chắc hơn nhiều, có thể dùng được rồi.” Lê Diệp đưa cho anh cái khăn lau mặt, “Cảm ơn anh.”
Anh lau tay rồi nhìn đồng hồ,cũng không còn sớm nữa, nên anh nhặt áo khoác lên, “Cô nghỉ sớm đi… Tôivề đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lê Diệp gật đầu, “Anh uống rượu, đừng lái xe về.”
Anh lại nói, “Đương nhiên, bị bắt thì phiền lắm… Tôi thuê người lái.”
Lê Diệp tiễn anh ra cửa. Đếncửa, anh quay đầu lại nhìn cô, “Ở một mình thì nên cẩn thận chút, có aiđến phải biết rõ ràng mới được mở cửa.”
Lê Diệp lại gật đầu, tiễn anhđi mà bỗng nhiên gọi anh, “À phải rồi, cho anh cái này…” Nói xong, côlấy ra một chiếc hộp thiếc nhỏ. Đó là kẹo hoa quả, cách cái vỏ mà vẫnngửi thấy mùi thơm ngọt.
Anh cười cười nhận lấy.
Xuống dưới, Tôn Bách Niên tìmxe của mình rồi ngồi vào ghế phó lái, sau đó gọi điện thoại cho ngườiđến lái, chẳng mấy chốc đối phương đã xuất hiện.
Ngồi trong xe, anh lấy cái hộpra, nhặt một viên kẹo bỏ vào miệng. Hơi chua, nhưng vị hoa quả rất ngon, dễ dàng che đi được mùi rượu trong miệng.
Anh báo địa chỉ cho tài xế, anh ta lập tức nổ máy, đưa anh về nhà.
Ngồi ngả vào ghế, đang định ngủ một lúc, nhưng vừa nhắm mắt, Tôn Bách Niên chợt nghe thấy một tiếngphanh chói tai, rồi cả người lao về phía trước. Cũng may anh cài dây antoàn, nếu không nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016295/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.