Mưa rơi rả rích, Lê Diệp đi thẳng đếncổng nhà họ Doãn. Cái cổng rất cao, bên trong đèn điện sáng trưng, côđập đập cánh cổng sắt chạm hoa, âm thanh đó trong tiếng mưa rơi chỉ nhưtiếng muỗi kêu, ngay cả cô còn chẳng nghe rõ.Không ai ra mở cửa, cô chợt nhớ ra còn có chuông điện, tìm một hồimới phát hiện ra vị trí đó khá cao, cô kiễng chân lên, nhưng vì mặt đấtcó nước nên cô trượt chân, lao đầu vào cổng. Chiếc ô rơi xuống mặt đất,cả đầu tóc và quần áo cô đều ướt rượt. Cô vội vàng nhặt ô lên, lau nướctrên mặt, chợt ngẩng đầu, nhìn thấy phía trong cổng có người đang che ôchậm rãi đi ra.
Cô còn tưởng rằng đó là người làm trong nhà, vừa định lên tiếng thì chợt giật mình…
Người đó, thân mình cao lớn, sải bước nhịp nhàng, không phải ai khác mà là Doãn Chính Đạc…
Là Doãn Chính Đạc mà trước đó còn nói có việc bận không về được.
Lê Diệp nhìn anh, anh đứng lại ngay cạnh cổng, cũng nhìn cô. Biết rõmục đích cô đến đây, vậy mà anh lại chẳng buồn để ý đến cô, như thể đang quan sát bộ dạng chật vật của cô vậy.
Lê Diệp nhìn anh qua màn mưa, “Doãn Chính Đạc, em đến đón Hi Hi.”
Ánh mắt anh đầy vẻ lạnh lùng, “Mưa rồi, thằng bé sẽ cảm mất.”
“Em sẽ chú ý.” Lê Diệp cởi áo khoác ra, “Em sẽ chăm sóc con cẩn thận.”
Anh không quan tâm, ánh mắt lướt về phía sau cô.
“Doãn Chính Đạc.” Lê Diệp nhắc anh, “Anh đã đồng ý với em rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016291/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.