Lê Diệp nhìn anh, dáng vẻ của anh hùnghùng hổ hổ, cao cao tại thượng, khiến cô cảm thấy có chút chói mắt. Côkhông “lấy cương đối cương” với anh, mà chỉ nói, “Anh đã nói, thằng bédo cả hai chúng ta nuôi, khi nào nó đến chỗ em, em ắt sẽ chăm sóc tốtcho nó.” Doãn Chính Đạc lại cực kì cốchấp, “Nếu em đi làm, lấy đâu ra thời gian chăm sóc nó? Giao nó chongười làm trong nhà à? Thế thì chẳng thà để nó ở chỗ tôi luôn.”
Lê Diệp nhíu mày, “Doãn Chính Đạc, anh cũng đi làm, anh đâu có hai mươi tư giờ ở cạnh Hi Hi.”
Anh lập tức đứng dậy khỏi sô pha, dáng người cao lớn rắn rỏi như núi tiến đến gần cô.
Lê Diệp nhìn anh, không hề lui bước.
Vẻ cương quyết trong ánh mắtcô khiến anh càng thêm bực bội, “Em đang tranh cãi với tôi ư?…Công việccủa em và công việc của tôi giống nhau ư?”
Không giống, đương nhiênkhông giống. Anh là ông chủ, việc cần làm là điều hành nhân viên, còn cô lại đi làm thuê cho người khác, làm bao nhiêu việc, bao nhiêu thờigian, chỉ có thể nghe người ta sai bảo.
Con người ta, giai cấp bất đồng, thân phận và địa vị cũng sẽ khác.
Lê Diệp biết sự chênh lệchgiữa mình và anh rất lớn, nhưng cô điềm tĩnh nhìn anh, “Bất kể em làmcông việc gì thì cũng không ảnh hưởng đến việc em chăm sóc Hi Hi, anh có thể yên tâm. Em chỉ muốn mau chóng ổn định cuộc sống của riêng em. Conngười cần phải tự lập, những việc em làm, đều là việc em nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016285/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.