Trong phòng ngủ, Hi Hi vẫn khóc mãi không thôi.
Nghe tiếng khóc đáng thương của thằng bé, Trần Oanh đẩy cửa vào, bế nó lên dỗ dành, lại nhìn Doãn Chính Đạc đứngthất thần bên cạnh cửa sổ, bà trách, “Rốt cuộc con bị làm sao đấy?”
Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, “Chắc là thằng bé không thoải mái, gọi bác sĩ đến tiêm cho nó một mũi.”
“Vớ vẩn! Trẻ con tiêm lung tung làm saođược!” Trần Oanh dỗ Hi Hi, lau nước mắt trên mặt nó, đau lòng nói,“Ngoan, Hi Hi nín đi nào, bà nội cho con ăn cháo nhé!”
Hi Hi vẫn chỉ khóc, giãy giụa đòi đi tìm mẹ.
Hết hơi sức dỗ thằng bé, Trần Oanh biếtnó rất quấn mẹ, nên có chút xót xa, bà nhìn Doãn Chính Đạc, “Con với LêDiệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Thằng bé còn nhỏ, cứ khóc thếnày là gay đấy.”
Doãn Chính Đạc bước tới, bế Hi Hi vàolòng. Tuy rằng Hi Hi quen hơi anh, nhưng tối nay hẳn là cũng không muốn ở với anh, cứ nhoài người ra ngoài.
Nhẫn nại dỗ dành một lát, thấy nó không nín, Doãn Chính Đạc nhíu mày, hơi to tiếng nói nó, “Nín ngay!”
Hi Hi dừng một lát, rồi khóc lại càng có vẻ ấm ức hơn, quả thực như muốn hét rát cổ họng.
“Hay nhỉ!” Trần Oanh đi đến, phát anh một cái, “Sao lại dữ dằn với thằng bé như thế!” Nói xong, bà giằng lấy HiHi, rồi bế nó ra khỏi phòng.
Doãn Chính Đạc cảm thấy đầu như bị nứt ra, đứng yên chốc lát, cuối cùng anh cũng đi ra theo.
Dưới nhà, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016280/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.