Trên tầng, Trần Oanh đang ngồi ngắm hộp trang sức của mình, thấy Doãn Chính Đạc đến, bà bĩu môi, “Nghĩ gì mà đến đây hả?” Doãn Chính Đạc bước đến, nhìnhộp trang sức đầy đến mức có thể làm triển lãm châu báu của bà, “Hôm nào con hết tiền, đến trộm hai ba món của mẹ đem bán nhé.”
Trần Oanh liếc anh một cái,“Thôi con lấy trộm của vợ con ấy, vàng ngọc châu báu mới có giá trị, chứ cái đống đồng sắt này của mẹ bán được mấy hào.”
Bà tặng chiếc vòng cưới cho LêDiệp, có điều rất ít khi anh thấy cô đeo. Cô không có thói quen đeotrang sức, hơn nữa, vì toàn thứ quý giá nên cô mất tự nhiên, toàn cấttrong hộp.
“Mẹ.” Doãn Chính Đạc nhìn bà.Doãn Trung Minh đột ngột qua đời, một mình bà phải chịu đựng rất nhiều,trên có ông cụ, dưới có cả công ty phải lo. Những ngày tháng đó, mọingười đều dồn tâm sức vào anh và công ty, chẳng còn ai nghĩ đến mộtngười phụ nữ mới mất chồng như bà.
Đặt tay lên vai bà, rồi DoãnChính Đạc lấy từ trong hòm ra một chiếc nhẫn ngọc bích, “Chắc là cái này được bố đưa cho mẹ vào lúc kết hôn hai mươi mấy năm trước.”
Trần Oanh nhận lấy, thoáng bâng khuâng…
Trang sức của bà rất nhiều,nhiều đến nỗi bà chẳng đeo hết. Còn thứ này, không phải là bà quên mấtsự tồn tại của nó, mà là thật sự không dám lấy ra đeo.
Bà với chồng, tình cảm dần biến từ tình yêu sang tình thân. Đột nhiên ông ấy qua đời, đối với bà mànói, đó là một cú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016278/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.