Nhà họ Doãn. Sau khi Trần Oanh biết Lê Thành Tường xảy ra chuyện, trong lòng bất an, đi sang thăm rồi có nói thế nào cũng không chịu ở lại bệnh viện, mà phải về nhà bằng được.
Bác sĩ nói sức khỏe của bà cho phép, Doãn Chính Đạc mới dám đưa bà về nhà.
Tai qua nạn khỏi, cả nhà làm hẳn một bàn đầy đồ coi như ăn mừng.
Tuy rằng lúc trước có đôi phần hoài nghi, nhưng đến lúc Trần Oanh về, ông cụ mới biết hết mọi chuyện.
Tuy rằng người một nhà ngồi bên nhau đầy đủ, nhưng luôn cảm thấy dường như có một bầu không khí u ám bao phủ.
Ôm Hi Hi, ông cụ lắng nghe câu chuyện, rồi than khẽ, “Đúng là thời buổi nhiễu nhương.”
Gắp cho Lê Diệp một miếng thịtbò, Doãn Chính Đạc thấy cô có vẻ vẫn không yên lòng. Anh vốn biết côkhông có tâm trạng đến ăn bữa cơm này. Nhà họ Lê gặp chuyện không may,trong lòng cô ắt hẳn có chút buồn lo. Anh bảo về, lúc đầu cô còn từchối, sau lại không đấu nổi nên đành theo anh quay lại đây.
Vết thương trên mặt Doãn KínhLam đã được xử lý xong, may mà không để lại dấu vết rõ ràng. Chị ta vàKhang Đức Văn đến cùng nhau, chuẩn bị đi nơi khác, coi như đây là bữacơm đoàn viên cuối cùng.
Doãn Chính Đạc chẳng buồn nhìnKhang Đức Văn. Nếu không vì Doãn Kính Lam cố bao che, thì anh đã đá hắnra khỏi cửa từ lâu rồi. Chỉ vì thái độ của chị ta khiến người khác mềmlòng, lại trăn trở nhiều điều, không chịu rời bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016265/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.