Quay lại chỗ bờ hồ, Doãn Chính Đạc đỗ xe cách đó khá xa, nếu tiếng động cơ bị nghe thấy thì có trở lại cũng vô nghĩa.
Bóng đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng rinh rích, chỉ có bóng hai người.
Lê Diệp được anh dắt đi, hai người bí mật đứng nhìn về phía căn nhà nhỏ. Cô hạ giọng nói, “Có lẽ nào…”
Cô không dám tin, cũng không dám ôm hi vọng. Sự việc kia khiến cô vô cùng đau đớn, thời gian đã trôi qua, cô đã gần có thể chấp nhận sự thật, cô không dám hi vọng xa vời, cô sợ không thể chịu nổi một lần đả kích nữa.
Doãn Chính Đạc nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm về phía căn nhà. Anh không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng vẫn ôm một chút hi vọng…
Thái độ của bác sĩ Aillen và chồng bà ta thật sự quá kỳ quái. Nhà họ chắc chắn là có trẻ con, nhưng có thể là cháu họ, hoặc là con của một người họ hàng. Có khi cô và anh quá nhạy cảm, nhưng anh không thể nói thêm điều gì khiến cô mong đợi, bởi suy nghĩ của họ đều rất lạ.
Đợi một lúc lâu, đèn xe lóa lên, một chiếc xe đỗ ở bên cạnh căn nhà.
Cửa xe mở ra, một đôi vợ chồng bế một đứa bé xuống, điệu bộ có vẻ rất vội vàng.
Lê Diệp lập tức cảm thấy căng thẳng, vừa bước chân một cái, Doãn Chính Đạc liền giữ cô lại. Nhờ ánh trăng, anh nhìn thấy hai bím tóc của đứa nhỏ.
Đó rõ ràng là một cô bé. Đôi vợ chồng thay nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016215/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.