Phòng bệnh.
Cánh sát đi, Lê Diệp cũng quay lại, nhìn Doãn Chính Đạc đang ngả trên giường. Cô ra lấy một quả táo, dùng dao gọt vỏ, cắt thành miếng, rồi đưa đến miệng anh.
Từ bao giờ anh lại có thể được hưởng thụ loại đãi ngộ này? Nếu không phải do cảnh sát hỏi anh có bất hòa gì với người khác không, cô sợ anh nói ra Hạ Tùng Đào, thì sao có thể chu đáo như vậy.
Bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, Lê Diệp đưa miếng táo ra, “Không ăn sao…Bỏ đi vậy.”
Anh cắn một miếng, bất kể là vì sao, có vẫn hơn là không.
Nhìn anh ăn táo, Lê Diệp thầm nghĩ trong lòng rồi hỏi anh, “Cái xe… thật sự là bị ai đó động vào sao?”
Anh nhìn cô, “Không lí nào tôi biết xe bị phá hỏng mà vẫn lái ra đường.”
“Có khi nào xe tự phát sinh trục trặc không?” Cô hỏi.
“Con xe mới mấy triệu, tự trục trặc được sao?” Doãn Chính Đạc liếc cô.
Lê Diệp không nói được gì, mãi sau mới mở miệng, “Anh nằm xuống đi.”
Doãn Chính Đạc cũng cảm thấy cả người nhức mỏi liền nằm xuống, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Ngồi trông bên cạnh anh, nhìn từng giọt nước thuốc nhỏ xuống, cô có chút sợ hãi.
Di động bỗng nhiên đổ chuông, cô vội vàng bắt máy, đi ra khỏi cửa.
Dựa vào cửa sổ, cô che ống nghe lại, phía bên kia truyền đến giọng nói của Hạ Tùng Đào, anh ta hỏi cô, “Mao Mao, em không đến quán sách làm à?”
Lê Diệp nhìn bóng hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016192/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.