Về đêm, người đàn ông vừa đổ đầy mồ hôi đã chìm vào giấc ngủ. Lê Diệp cẩn thận quan sát anh trong bóng đêm, xác nhận anh đã ngủ say rồi.
Khi ngủ, anh quen nằm quay người sang bên phải, cánh tay gập lại, có lúc một cánh tay ôm lấy đầu. Anh không hề biết dáng vẻ lúc ngủ của mình như thế nào, giống như một loài vật nhỏ, lại giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn…
Lê Diệp ngồi dậy, kéo chăn đắp lên đến vai anh, rồi đi sang phòng ngủ chính.
Để Đoan Đoan ngủ một mình thật không yên tâm. Đàn ông sơ ý, anh cho rằng Đoan Đoan đã lớn, có thể tự chạy đi vệ sinh, ngủ một mạch từ đêm đến sáng, căn bản không cần người chăm sóc.
Nhưng anh đâu từng có con, một đứa trẻ như Đoan Đoan vẫn cần có người lớn ở bên cạnh cả đêm, với lại, ngộ nhỡ con bé tỉnh mà không thấy người lớn, sẽ vô cùng sợ hãi.
Về đến phòng ngủ chính, cô thấy Đoan Đoan vẫn ngủ rất say, vẫn ôm con búp bê mang sang đây, miệng hơi chóp chép.
Lê Diệp ngồi xuống cạnh con bé một lúc, chợt ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc.
Đây là cơ hội tốt hiếm thất, cô đứng dậy, đi về phía chiếc bàn.
Mở máy tính, cô nhìn màn hình khởi động, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Nhìn ra cửa, không có động tĩnh gì, biết rằng anh vẫn ngủ say, nhưng cô luôn có cảm giác như anh đang ở ngay bên cạnh mình vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016170/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.