Ăn xong, Lê Diệp no đến không thể chịu được nữa. Thật ra đường họ về nhà thuận đường với Quan Khanh Khanh, có thể đưa cô ấy đi một đoạn. Tuy nhiên, Doãn Chính Đạc hoàn toàn không có ý đó, vừa ra khỏi cửa đã bắt một chiếc xe cho Quan Khanh Khanh về.
Lê Diệp cũng không biết nói gì, đành tạm biệt cô ấy.
Lấy xe, hai người cùng về nhà.
Lê Diệp liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thái độ của anh có vẻ không tốt, rất dễ khiến người khác cảm thấy bối rối.
“Sau này tôi và em ở bên nhau, đừng để người khác chen vào.” Anh liếc một cái.
Đây chính là lý do mà cả bữa cơm sắc mặt anh không dễ nhìn chút nào sao?
Lê Diệp thầm nghĩ, bạn bè muốn mời một bữa cơm cảm ơn, không thể không nể mặt người ta được.
“Lời tôi nói, em nhớ kĩ cho tôi…” Anh tỏ vẻ khó chịu, “Còn nữa… đồ uống tôi gọi cho em, đừng có gọi một phần y hệt cho người khác.”
Lê Diệp nhìn anh, thảo nào, cô còn đang không hiểu tại sao anh đã gọi nước hạnh nhân rồi mà còn mua về cho cô một cốc trà sữa, cô còn chưa uống được hai ngụm đã bị anh lấy đi, không cho uống nữa.
Chỉ là một cốc đồ uống mà thôi, anh lại để bụng như vậy. Con người này mà giận lên thì đúng là chẳng hiểu ra làm sao.
Di động đổ chuông, cô lấy ra xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô lại vội vàng nhét điện thoại vào túi.
Anh liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016162/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.