Có lẽ do cơ thể thật sự suy nhược, cũng có lẽ do chính cô không muốn tỉnh, Lê Diệp ngủ chập chờn nguyên một ngày.
Thỉnh thoảng tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra đã lập tức buồn ngủ, không ăn gì, chỉ nhấp chút cháo loãng.
Bác sĩ vội tới kiểm tra, mặc dù cô vẫn hôn mê nhưng bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, để cơ thể tự khôi phục lại rồi điều chỉnh.
Đến tối ngày hôm sau, rốt cuộc Lê Diệp cũng ngủ đủ giấc. Sau khi tỉnh lại, sức khỏe đã ổn hơn nhiều, cô ngồi ở mép giường nhìn xung quanh tìm xe lăn của mình.
Thím Kim đang dọn bữa tối mang từ nhà đến. Dù cô không ăn, nhưng Doãn Chính Đạc vẫn yêu cầu đầu bếp trong nhà làm. Nghe thấy tiếng động, thím quay ngoắt lại, thấy cô định đi liền gọi với ra ngoài cửa sổ, “Cậu Doãn.”
Vừa kêu có một tiếng, cánh cửa lập tức mở toang ra, người đàn ông thấm gió lạnh ngoài hành lang sải bước đi vào.
Thấy Lê Diệp tỉnh dậy, anh nhướng mày, lại bắt gặp cô buông thõng hai chân cạnh mép giường, anh có chút bực mình, “Ai cho cô xuống giường?”
Lê Diệp không để ý đến anh. Cơ thể vẫn còn yếu, không thấy xe lăn, bên cạnh chỉ có một chiếc ghế thường, cô ước lượng một lát rồi chậm chạp men đi ra.
Có vẻ đoán được điều gì đó, Doãn Chính Đạc bước đến, cúi người định bế cô.
Như bị điện giật, Lê Diệp hất tay vào mặt anh. Dù sức của cô còn chẳng tính là gãi ngứa, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016101/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.