Sau khi y tá ra khỏi cửa, Lê Diệp phải đợi tiếp, vì Doãn Chính Đạc lại ngủ, như thể cô là không khí vậy.
Chờ đến sốt ruột, cô kiềm chế ý định mở cửa rời đi tới mấy lần. Ở đây cầu xin anh, chính cô cũng cảm thấy là một quyết định ngu ngốc.
Nằm một lát, Doãn Chính Đạc bỗng ngồi dậy, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Phòng bệnh không quá lớn, âm thanh gì cũng rất rõ ràng. Lê Diệp cảm thấy rất khó chịu, liền quay đầu đi ra.
Vừa đi chưa được xa, từ phía sau bỗng bị người ta kéo lại, cô quay đầu, liền chạm phải ánh mắt âm trầm, dữ tợn.
Hai bước đã vượt qua, Doãn Chính Đạc tóm lấy cánh tay cô, cắn răng nói, “Cô đi tìm ai? Tôn Bách Niên? Đừng hòng, nói cho cô hay, tôi mà không mở miệng thì con bé kia cả đời này cũng đừng mong ra ngoài được!”
Lê Diệp hất anh ra, “Anh quả thật phát điên rồi!”
Doãn Chính Đạc cười lạnh, “Tôi phát điên đấy, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể cầu xin thằng điên như tôi thôi.”
Cắn chặt răng, Lê Diệp nắm chặt tay nhìn anh, “Anh còn muốn thế nào hả! Tùng Thông phải ngồi tù mười năm, tôi thì thành ra thế này, cứ cho là tôi nợ anh, như thế này còn chưa đủ sao?”
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, thần sắc lạnh lùng khiến người khác phải sợ hãi. Một lúc sau, anh trầm giọng nói, “Không đủ.”
Lê Diệp tuyệt vọng, “Anh muốn tôi nhảy qua cửa sổ ư?”
Đôi mày kiếm nhíu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016072/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.