Bệnh viện.
Cởi trần nằm trên giường, Doãn Chính Đạc nâng cánh tay cho bác sĩ xử lý vết thương. Miệng vết thương phải khâu, giờ lại phải khâu lần nữa.
Trông đám da thịt rúm ró thật khó coi, anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, khi khâu xong, Doãn Chính Đạc nằm đó chốc lát đã buồn ngủ.
Cô y tá đến bôi thuốc và băng bó, không kiềm chế được phải nhìn anh thêm mấy cái nữa. Không bàn đến dáng vẻ, ngay cả những đường cong cơ thể cũng anh tuấn đến vậy. Da thịt dưới bàn tay thật đàn hồi, dáng người vô cùng rắn chắc, người đàn ông này đúng là khiến người ta không muốn rời ánh mắt đi.
Vết thương của anh không hề nhẹ, vũ khí đâm vào cánh tay phải, còn xuyên qua khuỷu tay, trong một thời gian ngắn có thể cánh tay không cử động linh hoạt được.
Quấn băng gạc, cô y tá chợt phát hiện ra bên cánh tay trái của anh có một hình xăm. Vì nó ở phía sườn trong, nếu anh không giang tay ra thì không thể phát hiện ra được.
Có chút tò mò, cô y tá cúi đầu nhìn, loáng thoáng là hình gì đó. Bất chợt cửa bị mở ra.
Cô y tá vội đứng thẳng dậy, quay đầu lại thì thấy người vừa đến là lái xe đưa Doãn Chính Đạc tới.
Viên tài xế bước tới, nhẹ giọng hỏi, “Thế nào, bị rách có nghiêm trọng không?”
Y tá trả lời, “Đã xử lý ổn cả rồi…miệng vết thương hơi nhiễm trùng, sau này phải hết sức chú ý, tuyệt đối đừng làm hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016068/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.