Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, Doãn Chính Đạc vươn tay, năm đầu ngón tay đan vào tóc cô rồi siết chặt lại, ép cô đối mặt với mình. Anh hạ giọng lạnh lùng, “Sao, không vào thăm tù thì không cam lòng hả? Hạ Tùng Thông còn phải ngồi trong đấy tám năm nữa cơ, hay là cô học anh ta đi, giết người phóng hỏa rồi vào đấy, nếu mà may mắn, những lúc được ra ngoài hít thở là có thể gặp nhau rồi.”
Anh nhắc đến Hạ Tùng Thông là lại khơi dậy lòng hận thù trong cô, ánh mắt thoáng bén nhọn hơn.
Anh ta muốn báo thù vì mình đã hại chết Sơ Vũ. Sao Lê Diệp không có ý nghĩ giết anh cơ chứ. Nếu không có người này, cô sẽ không thành ra như vậy, Hạ Tùng Thông cũng sẽ không…
Vẻ hận thù trong mắt cô càng chọc anh tức giận hơn, anh siết chặt năm ngón tay, “Tưởng rằng có Tôn Bách Niên làm chỗ dựa vững chắc thì tôi không dám động đến cô sao?”
Miệng anh nồng nặc mùi gay nồng của rượu mạnh. Lê Diệp cắn chặt răng, trừng mắt nhìn anh như thể nhìn một con quái thú đáng ghê tởm vậy.
Doãn Chính Đạc dùng một tay bóp cổ cô, “Trước mặt anh ta thì giả bộ điềm đạm đáng yêu, định biến anh ta thành con mồi tiếp theo mắc câu hả?”
Bỗng Lê Diệp hừ một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khinh thường với anh.
Đôi mắt lạnh lùng khép hờ lại, Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn cô.
“Doãn Chính Đạc.” Cô nhìn anh, “Đó cũng là vết nhơ trong đời tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016038/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.