Lúc Lê Diệp vào cửa, đại sảnh ồn ào ở nhà họ Lê đột nhiên yên tĩnh lại. Trong nháy mắt, mọi hình ảnh như bị dừng lại, không âm thanh, không chuyển động, ai nấy đều tỏ kinh hãi.
Cô gái vừa bước vào cửa buộc tóc đuôi ngựa, mấy lọn tóc rối rủ xuống đôi gò má gầy, không thoa phấn trang điểm, sắc mặt hơi tái.
Hai mắt của cô sưng đỏ, bộ dạng mệt mỏi nhưng không hề có vẻ chật vật khổ sở, thần thái đau thương nhưng tư thái lại vô cùng kiên cường.
Ngoại trừ, chiếc xe lăn phía dưới cô.
Mọi người trong phòng đều nhìn cô chằm chằm, trong mắt ai cũng đầy vẻ dò xét và kinh ngạc. Lê Diệp lăn bánh xe, hai mắt nhìn chăm chú vào bức ảnh đen trắng khổ lớn kia.
Người trong bức ảnh thật hiền lành, ôn hòa, mái tóc trắng và nếp nhăn nơi khóe mắt khiến người khác cảm thấy thân thiết vô cùng.
Trước bàn thờ, ngọn nến trắng phập phù, rọi vào đáy mắt.
Thần sắc Lê Diệp ảm đạm. Bà nội đã đi rồi, người thân cuối cùng của cô trên đời này đã đi rồi.
Cô chống vào tay vịn xe lăn, dùng sức nâng người lên một chút, nhướng về phía trước, quỳ thụp xuống mặt đất.
Thấy Lê Diệp quỳ xuống đất, Lê Tuyết Ca còn đang sững sờ vội nức nở chạy lại, “Chị Diệp Diệp, rốt cuộc chị cũng về rồi!”
Biến mất hai năm biệt tăm biệt tích, sự xuất hiện lúc này, dùng từ “rốt cuộc” cũng không khoa trương chút nào.
Có người lên tiếng, những người khác cũng lập tức nhao nhao lên. Lê Thiên Tố tỏ vẻ khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/25240/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.