Chương trước
Chương sau
Sở Kiều Thanh cảm tưởng bản thân mình đã tê cứng đến mất dần cảm giác. Sở Kiều Vy nói vậy là có ý gì, cô ta đây là muốn đe dọa, muốn trêu đùa cô sao. (1

Cố giữ cho nét mặt không bị biến sắc nhưng giọng nói có phần ngắt quãng kia trực tiếp để lộ ra sự sợ hãi trong lòng của cô ta. Sở Kiều Thanh siết chặt tay, ánh mắt không cam chịu mà nhìn Sở Kiều Vy : (1

" Hah.. Để tôi xem chị còn cười được bao lâu! "

Cô ta nói xong liền tặng cho Sở Kiều Vy một cái nhìn không mấy thiện cảm kia rồi cất bước về phía cầu thanh. Sở Kiều Vy còn không quên nói lớn với cô ta như muốn nhấn mạnh điều gì đó :

"Em gái, phòng của em ở bên trái, cuối dãy hàng lang. Đừng đi lộn đấy nhé! "

Sở Kiều Thanh giận đến run cả người, cô ta quay lại đay nghiễn mà nhìn người trước mặt đang cố tình khiêu khích cô kia. Cô gượng gạo mà nở nụ cười có phần khó chịu kia mà nói : •.

" Haha.. Chị cứ đùa. Em không đi lộn đâu."

Không để cho Sở Kiều Vy kịp nói thêm cô đã bước thẳng lên trên lầu, bỏ đi dáng vẻ nhẹ nhàng, đáng yêu mà thường ngày cô hay diễn kia. Nét mặt bây giờ thật khác xa với lúc nãy.

Sở Kiều Vy nghe thấy tiếng chân bước mạnh trên sàn lầu như muốn trút hết sự bực dọc trong người mà thầm cười đầy vẻ đắc trí. Cô thong thả mà bước vào trong phòng khách.

Vừa đặt mông xuống ghế sô pha đã nghe thấy tiếng đóng cửa rõ to ở tầng trên. Coi bộ em gái của cô đang dần lột bỏ đi lớp mặt ngoan hiền rồi.

Khi này Sở Kiều Vy bắt đầu ngẫm nghĩ lại. Sở Kiều Thanh từ sau khi cô cưới Thời Cảnh Lâm thì không hề thấy xuất hiện. Lý do gì để cô ta lại mò đến tận đây, thậm chí còn có cảm giác cô ta cố tình tiếp cận Thời Cảnh Lâm.

Phải chăng đã có điều gì đó mà ở Thời Cảnh Lâm có được. Cô biết Sở Kiều Thanh vốn chẳng có tình cảm với anh ta, không lý nào đột nhiên lại đối thái độ. Cô ta muốn cưới anh là điều không thể. (2

Trong căn phòng nơi không có lấy một tia sáng chiếu vào. Khắp nơi đều là đồ đạp ngồn ngang, giấy tờ bay xuống đất, bị dẫm đến biến dạng. Những món đồ thủy tinh thì vỡ tan tành.

Trải đầy khắp thảm lông đỏ là những mảnh vỡ từ lớn đến những hạt li ti. Tiếng bước chân vang lên, đôi tay to lớn đầy gân guốc giật tung rèm ở cửa sổ lớn sang hai bên.

Cơn mưa như trút nước không có dấu hiệu dừng lại, mây đen mù mịt che lấp đi mặt trăng. Chỉ còn chút ánh sáng lập lòe, mờ ảo chiếu rọi qua ô cửa số. Thời Cảnh Lâm với ánh mắy mệt mỏi nhìn lên bầu trời.

Một tiếng trước, Thời Cảnh Lâm bước vào trong phòng. Vừa cởi bỏ lớp áo choàng nóng nực ra bên ngoài thì chiếc điện thoại đã reo lên hồi chuông.

Anh cẩn thận mà mở điện thoại lên. Ghé sát vào tai của mình để nghe cho rõ. Giọng nói bên kia bắt đầu vang lên, có chút trầm nhưng lại rất dễ nghe.

"Em trai, cuối tuần này em rảnh không? Cha muốn họp mặt gia đình. "

Thời Thấm Khuyên ngồi bắt chéo chân, nhẹ nhàng mà nhâm nhi tách trà nóng hổi vừa mới được pha cách đây không lâu. Anh đung đưa chờ đợi câu trả lời của em trai.



"Em không đi đâu. "- Anh lạnh nhạt. (

" Sao vậy, Em bận à?"

" Không, dù gì đến đó cũng chẳng tốt lành gì. "

"Em không đi cũng được, để vợ em thay em đi. "- Thời Thẩm Khuyên nhẹ nhàng nói.

" Cô ta có liên quan gì đến cái gia đình này?"- Anh hơi nhíu mày, có chút khó chịu trong lòng.

" Cha của mình, ông ta muốn gặp Sở Kiều Vy. Nghe đâu cô ta khá tài giỏi đấy! "

Thời Cảnh Lâm ngồi xuống ghế làm việc của mình, anh nhìn ra phía bên ngoài. Tiếng bước chân mạnh bạo của Sở Kiều Thanh vang lên đủ để người trong điện thoại cũng vừa hay nghe thấy.

" Hửm, Vợ của em hôm nay hóa sư tử à? Sao anh lại có cảm giác chỗ em đang có động đất vậy?"

Anh nhận ra Sở Kiều Vy dù có giận đến mấy cũng để trong lòng mà ít khi bày tỏ điều đó ra ngoài. Cô ta không bao giờ trút giận ra ngoài, càng không để cho người khác biết được cô đang giận.

Thời Thẩm Khuyên thấy em trai mình mãi không trả lời, anh cảm thấy có chút hứng thú. Giọng nói giễu cợt cất lên, khá lâu rồi anh không chọc ghẹo cậu em nhỏ này.

" Sao vậy, hay em dẫn nhân tình về khiến vợ giận à? "

" Tôi không phải người thích đùa giỡn "- Thời Cảnh Lâm lạnh nhạt.

Anh nghe đến câu này thì nhận ra mình vừa chọc trúng tim đen của Thời Cảnh Lâm. Thời Thẩm Khuyên lấy tai vội che miệng lại còn không quên để điện thoại cách xa ra, tránh người bên kia nghe được.

" Tôi biết anh đang cười đấy. "

Câu nói này vừa hay khiến Thời Thẩm Khuyên im bặt, anh có chút không tình nguyện nhưng rồi cũng hỏi vài câu :

" Sao rồi, anh biết Sở Kiều Thanh đã ép Sở Kiều Vy cưới em thay cô ta. Em có cảm tình gì với Sở Kiều Vy không? "

Thời Cảnh Lâm ngẫm nghĩ hồi lâu, anh nhận ra mình khá hiểu cô. Biết rõ cô khi giận như nào, khi khóc sẽ như nào, điều gì khiến cho cô vui. Nhưng rồi anh nhớ đến nét mặt lạnh nhạt của Sở Kiều Vy.

Cô đã từng nói với anh là cô không yêu anh, là do anh nhầm lẫm tưởng rằng người anh yêu là cô. Nhưng bây giờ ngay khi gặp lại Sở Kiều Thanh, người tình trong mộng của anh.

Anh không hề thấy vui cũng không thấy buồn, một cảm xúc cũng không để lộ lên trên khuôn mặt. Giờ đây mỗi lần nghĩ đến Sở Kiều Thanh là tim anh hẫng đi một nhịp, cảm xúc khó tả, rối như tơ vò

" Còn nghe không,Cảnh Lâm? "



Thời Thẩm Khuyên thấy Thời Cảnh Lâm không nói gì. Anh đoán chắc bây giờ em trai của mình đang suy tư điều gì đó. Tốt nhất thì trong lúc chờ đợi tranh thủ uống hết cốc trà rồi nghe tiếp cũng được.

Bên phía Thời Cảnh Lâm, khi anh nghĩ đến Sở Kiều Vy. Hình bóng yêu kiều, xinh đẹp tựa như một mặt trời sống đang ở gần anh. Không biết từ bao giờ ánh mắt của anh đã không tự chủ mà lúc nào cũng nhìn về phía cô.

Anh không biết cảm xúc này là gì, chỉ biết rõ bây giờ anh cũng có chút hứng thú với cô. Một người tài giỏi, xinh đẹp như vậy nên không dựa dẫm vào bất kì ai.

"Em nghĩ là em thấy cô ta có chút thú vị. "

Thời Thấm Khuyên đã uống đến ly trà thứ hai mới nghe lại được giọng của em trai mình. Câu nói của Thời Cảnh Lâm vừa thốt lên đã xém nữa khiến cho anh bị sặc trà.

"E- em chỉ cảm nhận được vậy thôi à? "- Anh hỏi.

"Có vậy. "- Thời Cảnh Lâm thẳng thừng nói.

"Em thấy vợ của em với Sở Kiều Thanh. Cô gái nào tốt hơn. "

" Nếu nói về nhan sắc thì Sở Kiều Vy kém Sở Kiều Thanh. Nói về cách lấy lòng hoặc mẫu người thì Sở Kiều Thanh là lựa chọn tốt nhất "-

Thời Thẩm Khuyên nghe đến đờ người. Đang định hỏi thêm thì Thời Cảnh Lâm nói tiếp :

" Nhưng nếu bàn về tài năng, trí tuệ thì Sở Kiều Thanh thua xa cô ấy. Vả lại.. "- Anh ngập ngừng.

" Sao vậy!? "- Thời Thẩm Khuyên tò mò.

"Sở Kiều Vy, cô ấy rất ít khi cười. Cứ nghĩ rằng cô ấy là một cây xương rồng. Nhưng khi cười lại thấy rằng hoa của xương rồng rất đẹp. " •

Thời Thẩm Khuyên nghe vậy thì có chút yên lòng. Có nghĩ là Thời Cảnh Lâm, em trai của anh dần buông bỏ Sở Kiều Thanh, một cô gái không có gì tốt ngoài tài năng làm vui lòng người khác.

Anh cười thầm rồi bắt đầu dò hỏi về cảm xúc thật của Thời Cảnh Lâm

" Vậy em muốn chạm được vào cây xương rồng đầy gai nhọn đó sao?"

" Có lẽ vậy. "- Anh không dám khẳng định.

Khi này Thời Thẩm Khuyên nhớ đến đêm bữa tiệc ở dinh thư sang trọng kia. Phải, cái ngày anh gặp Sở Kiều Thanh. Hôm nay anh sẽ kể cho em trai của mình nghe.

Nếu vẫn còn so sánh và coi Sở Kiều Thanh tốt hơn vài mặt thì anh nghĩ Thời Cảnh Lâm chưa thật sự buông bỏ tình cảm. Anh đêm nay sẽ " thông não" cho thằng em si tình này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.