" Thời Cảnh Lâm! Anh cút ra đây cho tôi, tên chết bầm nhà anh! "
Sở Kiều Vy đứng ở bên ngoài gào thét, tức giận đập cửa gọi tên anh. Vài tiếng trước đó, cô cảm thấy ở trong nhà ngột ngạt khó chịu nên đã nài nỉ anh ta cho cô ra ngoài dạo phố một xíu vì dù gì kiếp nạn đã qua nên cô không cần phải trốn trong nhà :
" Anh, tôi chỉ đi đúng hai tiếng thôi, giờ là ba giờ chiều tôi đi xíu , lát tôi về! "
Cô đưa bàn tay ba ngón lên tỏ ý thề thốt sẽ về sớm. Thời Cảnh Lâm chỉ ngồi trên ghế mặc kệ cô đang khẩn cầu anh. Thấy không làm lay động được anh, cô giả vờ trong một ngày ngoan ngoãn không đòi hỏi nữa. Anh vậy mà không có chút nghi ngờ còn nghĩ là cô đã hiểu thông rồi, đã đến bữa tối anh ngồi nhâm nhi miếng bít tết bò kobe thượng hạng cùng với ly rượu đỏ thẫm. Anh thi thoảng lại nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía cầu thang. Anh nói với người hầu đang đứng cạnh :
" Đi lên gọi cô chủ xuống đây nhanh lên, thời gian tôi có hạn "
Người hầu vâng dạ rồi đi lên cầu thang, đến trước cửa phòng cô gõ cửa nhẹ. Không nghe thấy một tiếng động nào cô cất tiếng :
" Cô chủ, đã đến giờ dùng bữa rồi "
Vẫn là không có tiếng động nào, cô hầu định ghé tai vào thì nghe thấy tiếng ngáy ngủ của Sở Kiều Vy, cô nghĩ là người đang ngủ mà khẽ đi xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-cuong-ep/3675207/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.