Đám cưới được diễn ra rất hoàng tráng. Thời Gia vốn là một trong những gia tộc hùng mạnh từ bao đời, số tiền kiếm được trong một năm là một con số vô cùng lớn. Được xếp vào top ba gia tộc có doanh thu lớn nhất trên thị trường, bao năm vẫn không rớt suốt mà chỉ có đi lên ngày một nhiều hơn. Đám cưới đại tiểu thư nhà Sở Gia và con trai thứ nhà Thời Gia được báo đài đưa lên báo rầm rộ, khách quý đều đến dự rất đông, ai nấy đều muốn chiêm ngưỡng đám cưới lộng lẫy nhất của hai gia tộc.
Hoa tươi là những loài hoa quý, đẹp nhất được tìm thấy trên khắp thế giới trải đầy hai bên nơi tiến vào lễ đường. Đồ ăn được chuẩn bị đều được các đầu bếp năm sao trên thế giới đích thân chuẩn bị, quy mô của tiệc cưới nhiều đến nỗi chỉ có thể quy qua tiền đô để những vị khách quý không ngỡ ngàng trước số tiền lớn.
Mọi thứ đều rất hoàn hảo, ngay khi buổi lễ bắt đầu. Cô dâu đang đi từng bước trên thảm đỏ trước bao ánh mắt ngỡ ngàng. Nhan sắc của cô dâu không có từ dùng để miêu tả vẻ đẹp ấy vì chúng đều không phù hợp, sánh bằng nhan sắc ấy.
Thời Cảnh Lâm đứng ở trên nhìn về phía cô dâu của mình anh không khỏi ngỡ ngàng khi cô dâu lại là một người khác. Kìm nén cơn giận anh quay mặt sang phía cha muốn một lời giải thích từ người nhưng đáp lại anh chỉ có khuôn mặt cười tươi ấy.
Anh nhìn thấy Sở Kiều Thanh đang ngồi ở một góc, ánh mắt cô ta nhìn anh như thể nhìn những loại sâu bọ, cô nhìn anh rồi quay đi tỏ vẻ chán ghét còn nghe được một tiếng chép miệng từ cô.
Sở Kiều Vy được đưa đến bên cạnh anh che đi tầm nhìn của anh, không còn nhìn thấy Sở Kiều Thanh. Anh nhìn người con gái trước mặt, tay nắm chặt thành hình nắm đấm, gân nổi lên từ đôi bàn tay to đấy. Miệng anh mím chặt nhưng có thể nhìn thấy nó khẽ rung lên.
Thời Cảnh Lâm đưa ánh mắt tóe đầy lửa hận, cố gắng nhỏ giọng hỏi nhỏ người vợ sắp cưới của mình :
" Cô là ai? "
Sở Kiều Vy nhìn người đàn ông trước mặt, cô chỉ nhẹ cong môi lên nhìn vào người chồng không khỏi buông ra những lời ác độc :
" Sở Kiều Vy, đại tiểu thư của Sở Gia. Cô gái anh muốn cưới đã dùng vẻ mặt chán ghét cầu xin tôi cưới anh thay cô ta ".
Từng câu từng chữ như một mũi tên đâm vào anh, Thời Cảnh Lâm anh vốn không biết gì về sự thay đổi này. Người con gái anh muốn cưới lại ghét anh, để cho người khác đi cưới. Anh cũng không thể bỏ đám cưới giữa chừng vì nếu làm vậy mặt mũi của Thời Gia coi như mất sạch.
Đám cưới được tiếp diễn , cả hai người đều không muốn cưới đối phương nhưng vì sự ép buộc họ phải làm vợ chồng bất đắc dĩ. Linh mục đứng ở giữa nhìn về phía cô dâu ,trên tay là cuốn sách nhẹ nhàng nói ra từng lời một cách rõ rệt :
" Sở Kiều Vy con có nguyện ý trọn đời cùng với Thời Cảnh Lâm sống một đời đến đầu bạc răng long, dù ốm đau hay bệnh tật con cũng luôn bên cạnh không? "
Sở Kiều Vy cố gắng mở đôi môi đang mím chặt, nghiến răng mà mấp máy môi thốt từng chữ miễn cưỡng với bản thân, nắm chặt vào váy cưới, mà nói :
" Con nguyện ý "
Cô không nói " trọn đời " là bởi vì hai chữ này cô không muốn dành cho một người xa lạ, mới gặp lần đầu và chưa từng tiếp xúc lấy một lần. Nói xong mắt cô hơi đỏ lên, cô sắp không chịu đựng mà khóc rồi. Tủi nhục vì bị ép gả cưới cho một người không yêu, không được quyền lựa chọn.
Sau khi nghe được câu trả lời từ phía cô dâu, linh mục quay sang hỏi câu tương tự với Thời Cảnh Lâm. Dù không cam chịu nhưng anh cũng phải đồng ý, một cuộc hôn nhân mà cả hai đều không mong muốn, không hề yêu đối phương.
Tới công đoạn trao nhẫn cưới, một chiếc nhẫn kim cương vàng trắng, có giá hơn trăm triệu. Thời Cảnh Lâm lấy chiếc nhẫn , nâng nhẹ đôi tay của Sở Kiều Vy lên từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Cô lén liếc nhìn biểu cảm của Thời Cảnh Lâm, anh ta khuôn mặt lạnh như một tản băng ngàn năm, cảm thấn trên chán anh ta đang viết ba chữ " không can tâm ". Linh mục tiếp tục :
" Từ giờ hai con chính thức là vợ chồng của nhau! "
Lễ cưới được diễn ra trước sự hô hào, chúc phúc từ những vị khách. Ai nấy đều cảm thấy họ rất xứng đôi, có người còn phải thốt lên trước vẻ đẹp hai người họ mà không ai biết được sự thật đằng sau cuộc hôn nhân hoàng tráng này.
Tối đến sau khi tắm xong Sở Kiều Vy thấy chiếc giường đôi không khỏi nhăn mặt. Cô lấy khăn bông đang khoát trên vai nhẹ nhẹ lau mái tóc đang ước sũng, nhỏ giọt của mình . Ngồi xuống giường , lúc này cô nhìn lên ban tay của mình, ngón tay cô giờ đã được đeo lên một chiếc nhẫn, có chút không quen nhưng cô cũng phải dần chấp nhận việc mình đã kết hôn.
Nhìn một lúc lâu rồi cô tiến đến bệ kệ tủ sách tùy tiện chọn lấy một quyển rồi đặt chúng lên bàn. Cô bật đèn ngủ, dở lật từng trang sách mà đọc, đêm nay là đêm tân hôn đầu tiên của cô nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng của Thời Cảnh Lâm đâu.
Đồng hồ cứ chạy tích tắc, từng giờ trôi qua êm đềm. Sở Kiều Vy lật đến trang cuối của cuốn sách rồi sau đó gập nó lại, cô tắt đèn. Ngay lập tức căn phòng lại được bao trùm bằng bóng tối thêm một lần nữa, ánh sàng vụt tắt chỉ còn lại ánh trắng ở bên ngoài cửa sổ rót từng dòng sáng nhỏ qua những khe hở.
Sở Kiều Vy nhẹ nhành đặt cuốn sách ngay ngắn vào kệ . Cô nhìn đồng hồ đã chỉ điểm mười hai giờ, cô đã đọc sách được hơn hai tiếng nhưng Thời Cảnh Lâm vẫn không suất hiện. Cô đoán được anh ta đêm nay sẽ không về nhà, đem tâm trạng thoải mái như trút bỏ được gánh nặng.
Cô nằm lên chiếc giường êm ái , đắp chăn ấm rồi dần chìm vào giấc ngủ. Đến gần bốn giờ sáng căn phòng vốn đang im lặng lại có tiếng bước chân. Cánh cửa phòng mở ra, Thời Cảnh Lâm anh ta đã trở về, quần áo xộc xệch, bày ra dáng vẻ rũ rượi, mệt mỏi. Đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương, anh nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Bấy giờ anh mới chú ý đến người phụ nữ đang nằm ở trên giường, rảo bước tiến bên cạnh giường. Nhìn người con gái đang ngủ say không hay biết có người vào phòng, đôi lông mi dài hơi cong lên với hai mí rõ rệt. Đôi môi mọng đỏ hồng, mền mại khẽ thở đều.
Anh đưa đôi bàn tay to lớn với khớp xương hé lộ kia nhẹ nhành cầm lên một lọn tóc dài, mân mê mái tóc nhỏ đang nằm trong tay anh. Anh ghé môi lại gần mái tóc , chỉ còn vài xen ti met nữa thôi là Thời Cảnh Lâm đã hôn lên mái tóc ấy nhưng rồi tay anh dừng lại, bỏ mái tóc xuống.
Đứng dậy tiến về phía phòng tắm, miệng khẽ nhấp lên vài từ :
" Mãi mãi không phải là cô ấy "
...----------------...
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây bên cạnh cửa sổ, trời trong mây trắng là dấu hiện cho thấy một ngày trời đẹp, ánh sáng đã chiếu vào cửa sổ thông qua rèm. Sở Kiều Vy khẽ nhăn mặt vì bị ánh nắng chiếu vào, cô đưa tay lên che chắn rồi từ từ mở mắt, ngồi dậy trên giường cô nhìn vào xung quanh và sờ vào phần giường bên cạnh :
" Đêm qua, anh ta không có về "
Phần giường trống rỗng và lạnh băng không hề đọng lại chút hơi ấm nào là của người từng nằm, cô vương vai rồi bước xuống khỏi giường bắt đầu một ngày sống ở Sở Gia. Mở cánh cửa tủ chứa quần áo, cô đưa tay lia một lượt từ đầu đến cuối rồi tùy tiện chọn một cái ở giữa. Thay lên mình một chiếc váy xanh tươi mát, số đồ cô đem từ Sở Gia qua đây vốn chẳng có nhiều vì mọi thứ cô có đều chỉ là những món đồ đã cũ và được cho lại. Mang danh là đại tiểu thư nhưng chỉ mặt những bộ đồ bình thường không sang trọng, xa hoa chỉ có duy nhất lần hôm qua là lần đầu được dát vàng lên người.
Trang sức cũng không có nhiều đều là những món đồ rẻ tiền, không thích nữa của Sở Kiều Thanh. Cô nhìn vào bản thân trong gương rồi không khỏi cười khẩy bản thân. Đồ cô mặc , trang sức, đồ trang điểm tất cả đều là những món đồ Sở Kiều Thanh không động đến :
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]