Lý Dịch thô bạo thở hổn hển, ôm chặt lấy cổ chính mình, ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tề Duệ đang sải bước đi.
Một ngày nào đó, sẽ có một ngày tôi sẽ cướp tất cả hào quang từ anh!!
" Lý Dịch, anh có sao không? " Một bóng người lo lắng chạy đến.
" Biến đi! " Lý Dịch trông có vẻ kinh tởm khi nghe thấy giọng nói đó, đột ngột đẩy cô ta ra.
Mộ Tiêu Nhã ánh mắt phức tạp nhìn hắn, do dự một hồi, nhẹ giọng dỗ dành, " Bây giờ không còn sớm, chúng ta trở về đi. " Vừa nói vừa tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.
" Tôi không biết cô cùng với mẹ của tôi có giao dịch gì, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cô! "
Lý Dịch tâm trạng khó chịu, xoa xoa cái cổ đau nhức vừa bị Tề Duệ bóp của mình, đột ngột đứng dậy, sải bước ra khỏi quán đồ tráng miệng.
Vẻ dịu dàng trên mặt Mộ Tiêu Nhã dần dần phai nhạt, tay phải nắm chặt cốc thủy tinh trên mặt bàn, sau đó liền phát tiết ném mạnh xuống sàn nhà.
" Mộ Diệc Kỳ..." Cô ta hét lên bằng một giọng tối tăm.
" Mộ Diệc Kỳ, cô ra đây cho tôi! "
Mộ Tiêu Nhã xông thẳng vào suối nước nóng của khách sạn náo loạn, tình cờ là bà chủ khách sạn từ trong phòng đi ra, nghe thấy tiếng ai đó hét tên Mộ Diệc Kỳ, bà cau mày nhìn Mộ Tiêu Nhã nhiều hơn một chút.
" Mộ Diệc Kỳ ở bên trong, cô là ai? Cô tìm cô ấy có chuyện gì? "
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-chop-nhoang-vo-yeu-khong-duoc-chay/1735891/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.