"Vừa rồi người đàn ông kia lái xe bất hợp pháp, anh ta còn đụng chết con sóc ..." Giọng của Mộ Diệc Kỳ đầy phàn nàn, cảnh tượng đẫm máu trước đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Căn bản khi một con vật nhỏ chết đi, tất cả mọi người hẳn sẽ không có ai quan tâm quá, nhưng cô là tận mắt chứng kiến, trong khoảnh khắc như vậy, một sinh mệnh vốn đang sống sờ sờ cư nhiên không còn, lồng ngực vẫn có chút ẩn ẩn đau buồn.
Tề Duệ cúi đầu, dư quang vô tình liếc mắt nhìn cô, liền thấy cô đang mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, giống như thực không vui, lông mày hơi nhíu lại.
Những sinh vật như phụ nữ thực sự khó hiểu, một con vật chết cũng có thể sầu não như vậy.
" Mộ Diệc Kỳ, thật nhìn không ra. Hóa ra cô có thể vì một con vật nhỏ như vậy liều mạng chiến đấu quên mình. Hừ, có phải cô trước đây bị tôi ăn hiếp,liền oán hận cũng tích tụ , cô tính lúc nào mưu hại tôi?"
Tề Duệ đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, nhìn biểu cảm ủy khuất của cô, cố ý chế nhạo, giọng điệu giễu cợt.
" Tề Duệ, để tôi nói cho anh biết, một ngày nào đó tôi sẽ ra tay! " Mộ Diệc Kỳ nhăn mũi, cả gan thẳng thắn thú nhận.
Nhìn vào đôi mắt nhỏ đầy chính trực của cô, Tề Duệ không thể giải thích được nở một nụ cười, " Mộ Diệc Kỳ, đối với một sinh vật mềm yếu như cô, tôi thực sự lo lắng rằng cô bằng cách nào trả thù tôi ..."
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-chop-nhoang-vo-yeu-khong-duoc-chay/1735889/chuong-45.html