"Tôi sẽ đi một mình mà không cần anh!"
Tề Duệ nhìn cô bước thẳng về phía lối vào rừng, "Cô bỏ ngoài tai lời tôi nói?" Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Mộ Diệc Kỳ không biết sự can đảm đến từ đâu, khăng khăng, "Không cần anh lo."
Tề Duệ nhìn chằm chằm vào cô với hàm răng nghiến chặt, tối hậu thư cuối cùng dành cho cô đến từ giọng nói lạnh lùng của anh. "Mộ Diệc Kỳ, cô phải nhanh chóng quay lại cho tôi, nếu không cô sẽ nhận đủ hậu quả."
Mộ Diệc Kỳ dường như thực sự bỏ ngoài tai lời đe dọa từ anh và bước ra ngoài, hòa với dòng người.
Tề Duệ nhìn Mộ Diệc Kỳ như có như không hòa vào biển người, nhìn xuống các văn kiện trong máy tính của mình, và đóng máy tính một cách giận dữ, muốn nổi loạn? Lá gan cũng quá lớn rồi!!!
Mặc dù Mộ Diệc Kỳ có chút lo lắng rằng Tề Duệ sẽ tính sổ, nhưng mà cô vẫn đi và đi. Cô đi bộ và nhìn xung quanh toàn màu xanh của lá cây. Thỉnh thoảng, có những con vật nhỏ chạy nhảy trong rừng, và tâm trạng cô dần thư thái.
"Phải ngoan ngoãn và vâng lời... Hzz, anh xem tôi có khác gì là một con vật không? Tôi là một con người, và tôi có quyền con người!" Cô phàn nàn khi bước đi.
Không biết có phải bị ông Tề và Tề Duệ áp bức quá lâu ở Tề gia không?. Từ lâu chất chứa oán niệm sâu sắc,đỉnh điểm là thằng nhóc kia, mà cô bùng phát, không nghe lời Tề Duệ mà tự ý bỏ đi trong tâm trạng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-chop-nhoang-vo-yeu-khong-duoc-chay/1735887/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.