"Tại sao các người không tự đưa thuốc cho anh ta?" Mộ Diệc Kỳ nhìn chằm chằm vào lọ thuốc nhỏ màu nâu đặc biệt trong tay, vẫn không thể không phàn nàn. 
Người quản gia đang đi bên cạnh cô nghe thấy cô lẩm bẩm, khẽ mỉm cười. "Duệ thiếu không nghe chúng tôi nói, vì vậy đành phải làm phiền Thiếu phu nhân." 
"Tôi nói hắn càng không nghe." Mộ Diệc Kỳ cau mày. 
Ông nội không thể chịu đựng được tên ác quỷ kia, vì tế ông liền biến cô thành một vật hy sinh vô tội... 
"Thưa cô, những gì cô nói, Duệ thiếu sẽ để ý." Người quản gia chắc chắn. 
Anh ta cũng đâu phải các người, phán chắc chắn như vậy, cô là người được để ý mà lại không biết sao,dựa vào cái gì ăn nói hùng hồn như vậy, Mộ Diệc Kỳ cười khổ, cúi đầu. 
Nhìn thấy bộ dáng giận dỗi trẻ con của cô, người quản gia không thể nhịn được cười, và nhìn vào tấm lưng xinh xắn của Mộ Diệc Kỳ, khiến ông vô thức nhớ tới một nữ nhân khác... 
"Thiếu phu nhân." Người quản gia khẽ gọi cô. 
Mộ Diệc Kỳ đang hờn dỗi, căn bản không muốn quay đầu. 
"Cô An cũng đã từng chiếu cố cho Duệ thiếu... vì vậy người không cần phải quá lo lắng..." 
Cô An? 
Mộ Diệc Kỳ cau mày, lắng nghe những lời nói không rõ ý tứ, quay đầu lại nhìn, nhưng người quản gia đã rời đi cùng với những người hầu khác. 
"Cô An, là An Dĩ Nhu?" 
Trở lại phòng, ngồi trên giường, rút điện thoại ra, cô tìm kiếm nhiều tin tức về An Dĩ Nhu. 
Một số lượng lớn các bức ảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-chop-nhoang-vo-yeu-khong-duoc-chay/1735884/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.