Khi Mộ Diệc Kỳ được người hầu đưa ra khỏi Nam lâu, cô vẫn như cũ đinh ninh bên tai những lời nói mà ông nói.
"Bằng mọi cách phải ép nó uống thuốc!"
Mộ Diệc Kỳ nhìn xuống chai thuốc nhỏ màu nâu trong bối rối, "Điều này có nghĩa là gì?"
"Thần thần bí bí không nói rõ ràng ..." Khuôn mặt cô ủ rũ.
Mộ Diệc Kỳ nhìn chai thuốc nhỏ và xem xét cẩn thận một lúc, nhưng cô thực sự không thể hiểu được số văn bản in trên chai thuốc đó có nghĩa gì.
"Đây là thuốc cho Tề Duệ? Tại sao không đưa nó trực tiếp cho anh ta, tại sao lại nỡ để cô làm người chết thay..."
Mộ Diệc Kỳ nhớ người quản gia nói rằng anh ta ghét hầu hết mọi người đề cập đến căn bệnh của anh ta. Lần này cô cho anh ta thuốc , tám phần sẽ bị mắng thậm tệ.
Mộ Diệc Kỳ nghĩ về điều đó và nghĩ ông nội thật quỷ quyệt.
Cô quyết định sẽ đưa thuốc cho anh ta vào bữa tối ngay trước mặt ông nội. Đối mặt với ông, Tề Duệ ít nhất sẽ không mắng cô quá gay gắt.
Nhưng cô vẫn rất phiền muộn. Vào bữa tối, trên bàn cơm chỉ có một mình cô.
"Tề lão gia nói rằng tối nay ông sẽ ăn ở Nam lâu, Duệ thiếu đã đi ra ngoài ..." người hầu nói khi phục vụ thức ăn.
Mộ Diệc Kỳ đang cầm chai thuốc nhỏ trong túi bằng tay phải. Cô cảm thấy có gì đó không ổn vào tối nay, nhanh chóng kết thúc bữa ăn, và sau đó nghĩ về việc hỏi người quản gia một chút là rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-chop-nhoang-vo-yeu-khong-duoc-chay/1735878/chuong-34.html