Đàn bà? Hiếm khi Tề Duệ hạ cửa kính xe, tò mò nhìn ra bên ngoài, anh chợt nheo lại đôi mắt sâu thẳm, chính là cô ...
“Đã chết?” Tề Thụy đột nhiên nhàn nhạt hỏi tài xế bên ngoài xe.
Tài xế sửng sốt, hắn theo Tề Duệ nhiều năm như vậy, tính tình lãnh đạm chưa bao giờ tọc mạch, cho nên tại sao hôm nay lại hỏi thăm người phụ nữ này.
" Cô ấy vừa mới ngất đi, nhưng không liên quan gì đến chúng ta. Chiếc xe không đâm vào cô ấy. Cô ấy có vẻ yếu ..." Người tài xế nghiêm khắc báo cáo.
“Mang vào xe.” Tề Duệ có vẻ không kiên nhẫn nghe tài xế lời nói, thâm trầm ra lệnh.
Người phụ nữ được khiêng vào trong xe, quần áo ướt hết cả người, ngồi trong xe mềm nhũn, hai mắt nhắm nghiền, Tề Duệ dán mắt vào gương mặt tái nhợt xinh đẹp bên cạnh.
"Mộ Diệc Kỳ ..." Tề Duệ thấp giọng lẩm bẩm cái tên xa lạ này, trong lòng không khỏi nhớ tới đêm đó chính mình quấn quít lấy cô, không ngờ trong lòng lại sinh ra một tia bi thương.
" Đi đến bệnh viện."
Tài xế và hai vệ sĩ khác trên xe bỗng không tin vào tai mình, tàn nhẫn và nhẫn tâm như vậy thì làm sao có thể thông cảm được.
Tại khu VIP của Bệnh viện Trung ương 1 thành phố A, một bác sĩ lớn tuổi cầm bệnh án ôn tồn báo cáo: " Cô Mộ bị suy dinh dưỡng đã lâu, thể chất yếu, lại sợ mưa nên cô nên đột nhiên ngất xỉu. "
Nói đến đây, vị bác sĩ già không khỏi liếc nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-chop-nhoang-vo-yeu-khong-duoc-chay/1735847/chuong-6.html