Translator: Wave Literature
Trên xe, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Phó Hàn Tranh xem xét vết thương trên cánh tay Cố Vi Vi rồi nghiêng đầu nhìn cô chịu đau mà cũng không hề kêu rên nửa lời.
"Vết thương còn đau không?"
Hôm đó cô chỉ vì đánh rơi một cái đĩa bị mảnh sứ cứa đứt tay mà suýt khóc, hôm nay bị thương nặng hơn nhiều, tại sao cô ấy vẫn bình tĩnh như vậy chứ?
"Có một chút." Cố Vi Vi thản nhiên đáp.
Đến cả chết mà cô cũng đã từng chết rồi, một chút thương tích nhỏ này thì có thể đau đến mức nào chứ.
Từ Khiêm nghe Cố Vi Vi nói đau, không chờ Phó Hàn Tranh ra lệnh mà đã rất tinh ý giẫm chân ga vượt lên hẳn so với hai chiếc xe phía sau.
Phó Hàn Tranh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Cố chịu một chút, mấy phút nữa là tới rồi."
Cố Vi Vi cảm thấy giọng anh có chút kỳ lạ liền nghiêng đầu nhìn Phó Hàn Tranh, trên người anh mặc một bộ đồ đắt tiền được thiết kế riêng, may thủ công, hiển nhiên là đang tham dự một sự kiện quan trọng nào đó mà lại vội vàng chạy tới tìm cô.
Thường thì thời gian bắt đầu của một buổi dạ tiệc cách thời điểm hiện tại không lâu, nên có lẽ lúc này vẫn chưa kết thúc.
Phó Hàn Tranh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dò xét của Cố Vi Vi.
"Sao vậy?"
"Buổi tiệc… chắc vẫn chưa kết thúc chứ?" Cố Vi Vi hỏi.
"Chỉ là một buổi tiệc xã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-bi-mat-day-ngot-ngao-vo-yeu-be-bong-cua-dai-gia-tai-phiet/2100633/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.