Cái tát này của Trịnh Viện không chỉ khiến người bị đánh là Chu Lâm Na sững sờ tại chỗ mà cũng làm cho nhóm của Kỷ Trình bị dọa tới bối rối.
Kỷ Trình còn chưa kịp mắng bọn họ thì bọn họ đã tự lục đục nội bộ rồi.
Lạc Thiên Thiên đỡ Cố Vi Vi đứng dậy, "Đi thôi, muộn rồi đấy."
"Tôi còn muốn xem bọn họ đánh nhau mà." Kỷ Trình có chút tiếc nuối không muốn bỏ lỡ trò hay.
Cái tát của Trịnh Viện xem ra còn làm cô cảm thấy sảng khoái hơn cả việc tự mình xuống tay tát Chu Lâm Na nhiều.
Nhưng dù sao Chu Lâm Na cũng đáng phải nhận cái tát này, Trịnh Viện vì cô ta mà mới đồng ý tham gia cuộc thi đấu này vậy mà đến lúc Trịnh Viện bị thương, ngã trên sân khấu lâu như vậy rồi mà Chu Lâm Na cũng chẳng mảy may quan tâm đến cô ấy, Trịnh Viện không tức giận mà đánh người mới lạ.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên đưa Cố Vi Vi đi thay quần áo, đứng bên ngoài phòng thay đồ mà hỏi.
"Vi Vi, có phải cô đã sớm biết nhất định trận này có thể thắng Trịnh Viện không?"
"Không phải, chỉ là tôi chắc chắn thực lực của mình cao hơn cô ta mà thôi." Cố Vi Vi thay quần áo xong, kéo rèm bước ra rồi nói tiếp, "Dựa vào tính háo thắng của Trịnh Viện thì nhất định cô ta sẽ muốn dùng động tác xoay tròn liên tục trên một chân để thắng tôi cho nên thế nào cũng sẽ tự làm chân mình bị thương. Bây giờ chân cô ta đã thành như vậy rồi, chắc chắn sẽ không thể thăng chức thành chủ tịch Đoàn Ba-lê Đế Đô.
Thậm chí cả chuyến học tập tại Đoàn Ba-lê hoàng gia Anh cũng sẽ đổi người, cơ hội mà cô ta chờ suốt năm năm cứ thế mà bị hủy rồi.
Năm đó Trịnh Viện hại Mộ Vi Vi bị thương, để mất cơ hội gia nhập Đoàn Ba-lê, bây giờ đương nhiên cô ta phải trả giá lớn gấp bội.
"Nói như vậy thì kể cả trong trường lượng bình chọn cho Trịnh Viện có cao hơn cô thì trên thực tế, bọn họ vẫn là người thua." Lạc Thiên Thiên đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Mà tối hôm nay, không chỉ thực lực mà đến cả bình chọn Trịnh Viện đều thua, có thể nói là thất bại thảm hại.
"Nhưng nếu lượng bình chọn của bọn họ cao hơn thì cô vẫn phải chấp nhận làm chân sai vặt cho Chu Lâm Na một tháng sao?" Kỷ Trình vẫn thắc mắc.
Cố Vi Vi vô cùng thần bí mà cười với Kỷ Trình, "Trong tay tôi đang giữ có một quân bài có thể khiến cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời."
Cố Vi Vi đang giữ bức ảnh giường chiếu ám muội của Chu Mỹ Cầm, chỉ cần cô gửi cho bà ta một tin nhắn, chẳng phải Chu Lâm Na sẽ phải ngoan ngoãn mà nghe cô sai bảo sao.
Chẳng qua là cô cũng không ngờ Phó Thời Dịch lại đột nhiên xuất hiện rồi chủ động tham gia vào chuyện này.
Ba người bọn họ thu dọn đồ đạc của mình xong liền rời khỏi trường học, lúc đi về còn nhìn thấy xe cứu thương đến đưa Trịnh Viện đi.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên hai bên dìu Cố Vi Vi đến bên đường, trong lòng vẫn không yên tâm mà đề nghị, "Vẫn nên để chúng tôi đưa cô về nhà thì hơn, hai chân cô đều sưng cả lên rồi."
"Không cần đâu, tôi gọi xe rồi, lát nữa là xe đến thôi." Cố Vi Vi khéo léo từ chối.
Chiều nay Phó Hàn Tranh gọi điện cho cô, có lẽ bây giờ cũng đang trên đường từ công ty quay về nhà trọ.
Để hai người bọn họ đưa cô về nhà, vô tình phát hiện ra cô và Phó Hàn Tranh ở cùng nhau thì Cố Vi Vi cô thật không biết phải giải thích thế nào cho rõ ràng đây.
Lạc Thiên Thiên thấy cô kiên quyết không đồng ý, đành phải giúp cô gọi xe rồi đỡ cô lên xe.
"Ngày mai chúng tôi sẽ xin nghỉ học giúp cô, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.
Cố Vi Vi mệt mỏi dựa lưng vào ghế, xe chạy gần tới nhà trọ Cẩm Tú thì dừng lại ở một hiệu thuốc để mua thuốc bôi giúp lưu thông máu và giảm sưng, rồi chật vật đi thêm một đoạn đường nữa mới về đến nhà trọ.
Cố Vi Vi vừa mới đi tới lầu dưới thì lại trông thấy Phó Hàn Tranh từ bên trong đi ra. Anh thấy cô rốt cuộc đã chịu về nhà, liền trầm giọng hỏi.
"Tại sao em không nghe điện thoại?"
Cố Vi Vi ngẩn người mấy giây, "Tôi cài chế độ im lặng, không nghe thấy."
Phó Hàn Tranh đưa tay ra định đỡ cô vào nhà nhưng Cố Vi Vi lại cố tình nghiêng người lùi lại mấy bước né tránh anh, nhưng chỉ một giây sau liền bị cánh tay vừa dài vừa rắn chắc của Phó Hàn Tranh bắt được rồi cứ thế mà bế cả người cô lên.
Chiều cao của Cố Vi Vi so với những nữ sinh cùng tuổi không hề thấp nhưng trước mặt một Phó Hàn Tranh cao một mét chín mươi thì thực sự chỉ là một cô nàng nhỏ bé yếu đuối.
Phó Hàn Tranh bước vào thang máy rồi nhấn chọn tầng trệt, Cố Vi Vi thắc mắc.
"Không phải anh muốn đi ra ngoài sao?"
Sắc mặt Phó Hàn Tranh vẫn lạnh lùng như cũ, "Đi đón em."
"….Cảm ơn."
Làm phiền đại tổng giám đốc như anh đích thân ngự giá xuống đón cô, thật quá tội lỗi rồi, thật quá tội lỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]