Translator: Wave Literature
"..."
Cố Vi Vi hoảng sợ ra mặt, trừng mắt nhìn người đàn ông vừa nói ra câu dọa người kia.
"Thay quần áo ướt ra, đến bệnh viện."
"Không cần anh quan tâm, anh đi đi.
Cố Vi Vi lạnh giọng từ chối sự giúp đỡ của hắn, cô không muốn lại dây dưa với người đàn ông này nữa.
Phó Hàn Tranh hoàn toàn không để ý đến thái độ cự tuyệt của cô, kiên quyết nói.
"Cô tự mình thay, hay là để tôi ra tay đây?"
Cố Vi Vi cắn răng, dùng bàn tay đã lạnh cóng đến nỗi run lẩy bẩy mà bắt đầu cởi nút áo ra.
Nhưng dường như cái khuy áo nhỏ bé kia có thù oán gì với cô thì phải, mất cả nửa ngày trời mà một nút cũng không cởi được.
Đã hai, ba phút trôi qua, Phó Hàn Tranh nghiêng đầu liếc Cố Vi Vi đang chật vật một cái.
Vừa thấy cô vẫn là không tự thay được, hắn liền dứt khoát tự mình cởi bộ đồ ngấm nước ướt sũng trên người cô ra.
Sau đó lại dùng khăn tắm lau khô nước trên người cô mà mặt không hề biến sắc, rồi giúp cô mặc một chiếc áo ngủ sạch vào. Cả quá trình còn không tốn đến hai phút.
Cố Vi Vi nhìn người đàn ông kia cởi từng cái khuy áo của mình, tuy trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng nhưng không hiểu sao cô lại cảm nhận được một tia ôn nhu, ấm áp.
Trong cả quá trình đó Phó Hàn Tranh không hề nói một lời nào cả. Hắn giúp cô mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-bi-mat-day-ngot-ngao-vo-yeu-be-bong-cua-dai-gia-tai-phiet/2100577/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.