Vì vừa có tai nạn giao thông xảy ra nên Phó Thời Khâm đang trên đường tan làm trở về nhà thì bị mắc kẹt tới cả tiếng đồng hồ.
Nghe thấy tiếng ho khan của Phó Hàn Tranh đang ngồi ở ghế sau vang lên, Phó Thời Khâm liền liếc mắt sang kính chiếu hậu nhìn người anh trai mắc bệnh công việc của mình.
"Anh, hay là anh chợp mắt một chút đi, nhìn tình hình này có lẽ nhất thời không thể di chuyển được đâu."
Phó Hàn Tranh xem lại thời gian một chút rồi nói, "Tới phía trước quay xe, đến nhà trọ Cẩm Tú đi."
"Lập tức làm ngay."
Phó Thời Khâm lái xe đi về phía trước một đoạn rồi đánh lái, chuyển hướng rẽ vào một con đường khác.
Sau đó, một đường đi thẳng tới nhà trọ Cẩm Tú gần công ty.
Trước đây, khi mà Phó thị quyết định dùng chỗ bất động sản mà bọn họ sở hữu để xây dựng khu dân cư, đã đặc biệt giữ lại một mảnh đất xây thành nhà trọ.
Những lúc công việc ở công ty quá bận rộn, không kịp về biệt thự Thiên Thủy thì có thể tới nơi này nghỉ ngơi.
Có lúc Phó Thời Dịch trở về cũng là tới đây ở.
Phó Thời Khâm lái xe vào tiểu khu, ngẩng đầu lên rồi liếc mắt nhìn ánh đèn đang bật sáng trên lầu.
"Ồ, hình như Phó lão tam cũng đang ở đây thì phải…"
Phó Hàn Tranh vừa nghe nói vậy liền có chút khó chịu mà nhíu mày.
"Thuốc thì có, nhưng mà anh vừa mới uống rượu xong làm sao mà uống thuốc được."
"Chẳng phải đã sớm nói là anh nên nghỉ ngơi đi rồi sao. Bây giờ thì tốt rồi, vừa bị cảm vừa đau dạ dày. Lần này bệnh đau ruột thừa của anh mà tái phát thì thật sự phải đem anh đặt lên bàn mổ đấy."
Là vì gần đây bận rộn thương nghị việc hợp tác với tập đoàn Wilson mà cái tên đại ca cuồng công việc này của hắn đã làm việc không ngừng như một cái máy vậy, suốt hai ngày nay còn chưa chợp mắt lần nào.
Chiều nay, sau khi kết thúc buổi ký kết lại phải tiếp tục tham gia một buổi tiệc nữa.
Vì thế nên Phó Hàn Tranh vốn chỉ bị cảm nhẹ bây giờ lại trở nên nghiêm trọng, đau dạ dày cũng tái phát theo.
"Không tìm thấy, cứ lên nhà trước đi đã, lát nữa bảo Phó lão tam đi mua đi."
Phó Hàn Tranh dùng tay che miệng ho hai cái rồi xuống xe, đi về phía thang máy.
Phó Thời Khâm xách theo túi công văn và laptop, chầm chậm đuổi theo phía sau hắn.
Ra khỏi thang máy, Phó Thời Khâm lại đi lên phía trước nhập mật mã mở cửa, còn chưa đặt chân qua cửa đã lớn tiếng nói.
"Phó lão tam, không phải cậu nói là đi liền ba tháng không quay về sao…"
Có điều vừa mới đẩy cửa vào nhà lại nhìn thấy người kia không phải tên em trai sinh đôi Phó Thời Dịch của mình.
Mà lại là một cô gái vừa từ đi ra từ phòng tắm, mặc áo ngủ màu hồng chân đi dép lê, còn đang lau tóc.
Cô gái kia ngũ quan đặc biệt tinh xảo xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần vừa mới tắm xong còn đang hơi ửng hồng, cực kỳ đáng yêu.
Phó Thời Khâm không khỏi sửng sốt, nhưng mà nữ minh tinh mấy ngày trước dính phải tin đồn với Phó lão tam cũng không phải là người này mà.
Cố Vi Vi sững người nhìn Phó Thời Khâm vừa bất ngờ xông vào cửa kia rồi lại nhìn đến Phó Hàn Tranh cũng đang từ phía sau bước vào.
Sao hai người bọn họ lại đến nơi này chứ?
Phó Thời Khâm vừa gượng gạo cười vừa bước vào nhà, trong lòng tràn đầy ghen tị cùng ước ao.
"Phó lão tam này cũng thật là, dẫn người về mà cũng chẳng nói với chúng ta một tiếng."
Tham gia vào giới giải trí thật tốt quá nhỉ, còn có thể đưa về nhà một em gái xinh đẹp như thiên tiên thế này.
Hình như, nhìn còn có vẻ hơi quen quen thì phải.
Cố Vi Vi: "...."
Hai mắt hắn đều mù rồi đấy à?
Phó Hàn Tranh liếc cô một cái, trên mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm gì mà trực tiếp đi vào phòng làm việc của hắn.
Phó Thời Khâm thì lại vội vàng đi khắp nhà tìm Phó Thời Dịch, tìm không thấy liền trực tiếp lấy điện thoại ra gọi.
"Phó lão tam, cậu tìm được tuyệt sắc giai nhân này ở đâu thế hả, cậu không biết gần đây Mộ Vi Vi kia ở nhà chúng ta mỗi ngày đều khiến mắt tôi đau đến thế nào đâu, rõ ràng là không có ngực mà lại còn thích mặc đồ xuyên thấu, lông mi giả thì dán dài đến mức có thể dùng làm quạt luôn rồi…"
"Phó lão nhị, anh nói cái gì thế hả?" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói còn đang ngái ngủ đầy tức giận của Phó Thời Dịch, "Tuyệt sắc giai nhân cái gì chứ, nửa đêm nửa hôm rồi còn diễn kịch làm phiền người khác, cút!"
Phó Thời Khâm khó hiểu nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt giữa chừng, lại còn diễn kịch là sao?
Phó lão tam không về nhà, vậy thì mỹ nữ đang ở trong phòng là từ đâu tới cơ chứ?
Cố Vi Vi nghe hắn nói chuyện điện thoại mà cảm thấy buồn nôn, lặng lẽ lên tiếng.
"Nhị thiếu này, hình như là anh… còn nợ tôi một tiếng cha chưa gọi thì phải."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]