Chương trước
Chương sau
David nhìn Lục Kình Phong với ánh mắt thương hại. Không lên tiếng chỉ đưa tay vào trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Lục Kình Phong một điếu. Đúng là thuốc lá chính là liều thuốc tốt nhất cho đàn ông trong lúc tâm trạng mà, mùi vị cay cay đắng đắng trong khoang miệng làm tê dại cả đầu óc. David lạnh nhạt nhìn Lục Kình Phong rồi mở miệng:
"Hôm nay cho phép tôi mạo phạm bỏ hết quan hệ chủ tớ với cậu. Tôi thật sự khuyên cậu một câu trân thành. Hãy dừng lại tất cả mọi thù oán này lại, nó thật sự đã làm mất đi chính bản thân cậu rồi. Đừng cố đâm đầu vào cái truyện không có kết quả, Bạch Uyển Nhi thật sự không yêu cậu người đàn ông cô ta yêu là Dương Nhất Hàm! Cậu hiểu không? Cô ta vốn dĩ ngay từ đầu không hề yêu cậu, cậu và cô ta vốn chẳng có tương lai. Lục Kình Phong ngay từ khi tôi biết được kế hoạch của cậu, tôi theo cậu tôi biết cậu thua rồi. Nể tình anh em, nể tình cậu đã cứu tôi, tôi khuyên cậu: Hãy rút lui đi trước khi sự việc không thể cứu vãn!"
Nói xong David vứt điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở xuống đất rồi cất bước đi. Lục Kình Phong đứng đó nhìn hình bóng của David dần dần lu mờ trong màn đêm, lại nhìn điếu thuốc vẫn còn cháy tàn đỏ. Ánh mắt của anh bỗng híp lại hiện lên sự nghi ngờ. Dạo gần đây Lục Kình Phong đã nhận thấy David có điều gì đó không ổn rồi, anh ta luôn thường nói những câu bóng gió khuyên anh dừng lại. Đúng! Có thể David muốn tốt cho anh, lo lắng cho anh nhưng ánh nhìn vừa nãy của David là có ý gì. David đang nhạo báng, coi thường và thương hại anh? Rốt cuộc David là như nào? Ngay từ đầu khi anh cứu David, thu thập David anh đã biết David vốn không hề đơn giản. Thu nhập David như nuôi một con mãnh hổ, nếu thuần phục tốt nó có thể là đối tượng cực kì trung thành và sẽ bảo vệ bạn suốt đời nhưng nếu không cẩn thận nuôi nhầm một con mãnh hổ hoặc đối xử với nó tệ bạc thì nó chính là mối nguy hiểm đầu tiên của bạn. Vậy rốt cuộc David là tốt với anh hay chính cánh tay phải đắc lực này lại là mối nguy hiểm to lớn?
*
Tại sân bay nước M.
Nhất Hàm cùng Kỳ Thiên đáp từ chuyến bay xuống ngay trong rạng sáng. Nhìn vị trí của Uyển Nhi trên tấm bản đồ định vị Nhất Hàm và Kỳ Thiên vui mừng vì Uyển Nhi cách hai người không còn xa. Nhưng thế lực của Lục gia ở đây vô cùng mạnh e rằng hai người như anh và Kỳ Thiên cũng không thể chống lại. Ở đất nước M này ngoài Lục gia thì hắc đạo cũng có một gia tộc vô cùng lớn mạnh và từ lâu đã là kẻ thù lớn của Lục gia. Kẻ thù của kẻ thù chẳng phải chính là bạn hay sao? Nhất Hàm lấy điện thoại ra tìm một hồi rồi mới gọi vào một dãy số lạ. Rất nhanh đã được kết nối nhưng lại truyền đến một giọng nói của phụ nữ nghe vô cùng quen tai:
"Alo, xin hỏi ai đấy?"
Nhất Hàm hơi bất ngờ và cũng vô cùng thắc mắc. Chẳng lẽ là sai số? Đưa điện thoại ra xem lại thì đúng số mà? Không lẽ tên này lại chơi gái? Nhất Hàm hắng giọng rồi lên tiếng:
"Xin hỏi đây có phải số của Hoắc Nhật Minh không?"
"Đúng rồi, anh ấy đang tắm. Anh là ai vậy có gì muốn nói anh cứ nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại với anh ấy."
Nhất Hàm nghe tới đây liền ôm chán. Đúng là tên này lại chơi gái rồi, cái tính nết xấu xa này vẫn không bỏ được. Đang định cúp máy thì tiếng đàn ông đột nhiên vang lên từ trong điện thoại:
"Vợ, ai gọi vậy?"
Vợ? Hân vừa gọi người phụ nữ đó là vợ? Hắn cưới vợ rồi? Thằng bạn chết bầm này, cưới vợ dám không mời. Tiếng đàn ông vang lên rất lịch sự hỏi Nhất Hàm là ai. Nhất Hàm tức đến nỗi nghiến răng ken két. Anh tức giận nói to:
"Hoắc Nhật Minh thằng chết bầm này, dám quên cả tao. Được lắm, cưới vợ không mời mày còn điều gì mà giấu tao nữa không hả?"
Hoắc Nhật Minh bên kia vừa ôm Tô Tranh vừa bật cười. Tô Tranh lúc này đang nằm chơi điện thoại nhìn cô lúc này vô cùng đáng yêu khiến cho Hoắc Nhật Minh không thể không muốn "phạm tội ". Anh bỏ hết việc đang nghe máy với Nhất Hàm ma cúi xuống hôn Tô Tranh. Bên kia Nhất Hàm nghe những âm thanh phát ra trong điện thoại mà tức giận vô cùng. Thằng bạn anh dám đóng show ân ái trước mặt anh. Nhất Hàm chịu không nổi nữa gào lên: "Hoắc Nhật Minh mày dừng ngay cái trò đấy lại cho tao. Nếu không phải vợ tao bị Lục Kình Phong bắt cóc ông
đây cũng không thèm nhờ đến thằng bạn chết bầm như mày!"
Ngay lập tức Hoắc Nhật Minh dừng lại nụ hôn đang dang dở. Anh lại ngồi thẳng dậy, khuôn mặt lạnh tanh như thể chưa có việc gì xảy ra. Cánh tay vẫn đang xoa xoa đầu Tô Tranh, cất giọng lạnh tanh đáp lại:
"Cậu nói cái gì? Bạch Uyển Nhi bị Lục Kình Phong bắt cóc?"
Tô Tranh nghe thấy vậy liền vội ngồi dậy nhìn Hoắc Nhật Minh với ánh mắt lo lắng. Hoắc Nhật Minh khẽ vỗ vỗ tay Tô Tranh trấn an. Điện thoại lại vang lên tiếng trả lời của Nhất Hàm.
"Đúng! Anh ta bắt cóc Uyển Nhi đi rồi. Ở đất nước M này tôi chẳng có quyền thế gì nên phải nhờ vào ông bạn này của tôi rồi."
Hoắc Nhật Minh nhếch môi, hướng mắt ra phía Ipad. Tô Tranh nhanh chóng hiểu ý của Hoắc Nhật Minh liền chạy ra lấy Ipad rồi đưa cho anh. Đúng là có tin nhắn mật báo đưa đến.
"Lục Kình Phong đã bắt cóc Bạch Uyển Nhi, cô ấy vẫn an toàn. Nhưng sắp bị đưa ra tổng bộ rồi, muộn nhất là đêm nay và sáng mai, chú định bao giờ hành động? Hành Động thì báo anh một tiếng!"
Ánh mắt của Hoắc Nhật Minh trở nên lạnh lùng không còn vẻ ấm áp như nãy nữa. Anh lên tiếng trả lời Nhất Hàm:
"Tôi gửi cho cậu địa chỉ của Hoắc gia. Cậu cứ đến chỗ tôi đi đã rồi chúng ta cùng nhau đi cứu vợ cậu. Dù gì tôi cũng đang còn món nợ cần thanh toán với Lục gia."
Nhất Hàm không nói gì nữa liền tắt máy. Hoắc Nhật Minh gọi một tên đàn em vào rồi ra lệnh:
"Bảo tất cả chuẩn bị đi. Tối nay thanh toán Lục gia!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.