Uyển Nhi hét đến lạc cả giọng, nhưng thân hình nhỏ bé của nhóc cứ tự do rơi xuống. Cô chạy hết sức thật nhanh sắp đến chỗ của Tiểu dưa bở rồi thì cô lại không may vấp vào hòn đá khiến cơ thể cô ngã xuống. Đầu gối cày xuống mặt đất đau rát. Uyển Nhi chưa bao giờ cảm thấy mình lại yếu đuối như lúc này, nước mắt không ngừng rơi lã chã. Ba năm trước cô đã không ảo vệ được tốt cho a mẹ mình đến bay giờ cô lại không thể ảo vệ tốt cho con trai mình. Cô sống còn ý nghĩa gì nữa đây? Đang hết sức tuyệt vọng ỗng Uyển Nhi cảm thấy được đượ một vòng tay nhỏ bé đang ôm lấy mình, cô vội ngẩng đầu lên thấy gương mặt của Tiểu dưa bở nhìn cô. Nhóc vẫn bình an vô sự, Uyển Nhi vô cùng bất ngờ mừng quýnh đến nỗi nín cả khóc. Cánh tay run run xoa lên gương mặt bầu bĩnh của Tiểu dưa bở, xoay xoay vòng vòng xem xét nhóc có bị thương ở đâu không.
“Con...con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Mẹ làm cái gì mà mặt tèm nhem thế này? Người ta dọa mỗi tí thôi mà cũng đã hoảng hốt rồi. Mẹ nhìn ba xem, thản nhiên bước đến có sợ hãi gì đâu?”
Mặt của Tiểu dưa bở nhăn lại tỏ vẻ không tán đồng với hành động yêu thương mù quáng đến mất lí trí của Uyển Nhi, cánh tay nhỏ nhắn lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô. Lúc này Uyển Nhi mới phát hiện rằng trên người của Tiểu dưa bở quả là đang cài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-bat-dac-di/561408/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.