Sáng hôm sau, Kỳ Thiên đưa Tiểu dưa bở đến trường học. Đến công ty sau khi nói cho Uyển Nhi biết về sự việc chiếc hộp quà hôm qua thì cô vô cùng lo lắng. Anh phải khuyên nhủ mãi thì cô mới nghĩ thông mà tập trung làm việc được. 
***Tại trường học 
Tiểu dư bở đang trên đường đi vệ sinh bỗng cảm thấy có tiếng bước chân đi theo mình. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: 
“Cuối cùng cũng đến rồi hả?” 
Nhóc không gấp gáp, cũng không hề lo sợ cứ bình thản bước đến nhà vệ sinh. Trước khi vào nhà vệ sinh, nhóc bỗng cảm thấy một mùi hương gì đó vô cùng khó chịu xộc thẳng vào mũi, đầu bị ai chèn ép đến đau nhức rồi dần dần mất đi ý thức ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy, nhóc mơ màng thấy mình đang trong một căn phòng toàn ánh đèn đỏ, xung quanh là những hình nộm kì dị trông vô cùng đáng sợ. Trên mặt tường đối diện chỗ nhóc đang ngồi xuất hiện biểu tượng hoa bỉ ngạn bị chiếc kiếm sắc nhọn đâm thẳng xuống. Tiểu dưa bở cứ ngồi ngắm nhìn biểu tượng đó mãi, cho đến khi tiếng”két” của cánh cửa sắt vang lên nhóc mới rời sự chú ý. Bước vào là một người đàn ông. Anh ta đeo một chiếc mặt nạ nhìn trông vô cùng kì quái đáng sợ. Giọng nói qua máy biến âm vang lên trong không gian tĩnh mịch: 
“Nhóc không sợ sao?” 
Tiểu dưa bở cười khẩy một tiếng, ánh mắt có chút dò xét nhìn người đàn ông đáng sợ đứng trước mặt mình đáp: 
“Sợ gì chứ? Mẹ và bác tôi đều là chủ tập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-bat-dac-di/561406/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.