Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Song Linh 

--

Lời nói của Đồng Tâm làm Hàng Tiểu Ý nhảy dựng, cô ấy muốn thổ lộ sao? Thổ lộ với anh ba? Trước mặt mọi người? Vẫn đang truyền hình trực tiếp đó.

Sắc mặt Hàng Vũ Hằng cũng có chút khó coi, da mặt giống như đang kéo căng hết mức, lưng thắp tắp, toàn thân tản ra sự lạnh lùng giống như muốn giết người vậy. Đây là lần đầu tiên Hàng Tiểu Ý thấy anh có dáng vẻ như vậy.

"Đồng tâm muốn thộ lộ sao? Có phải hôm nay anh ấy có mặt ở trường quay không?" Người dẫn chương trình cười hỏi.

Đồng Tâm nhìn về phía Hàng Vũ Hằng: "Tôi cũng không biết hôm nay anh ấy có ở đây hay không, nhưng cho dù anh ấy không tới, có một chuyện nhất định tôi phải nói rõ cho anh ấy."

Hàm răng cắn chặt môi, Đồng Tâm hít một hơi thật sâu: "Hàng Vũ Hằng, I love you, em yêu anh sáu năm, anh biết không?"

Dưới đài im lặng hơn mười mấy giây, sau đó vang lên tràng cười vang dội. Ban giám khảo cùng người dẫn chương trình cũng không nhịn được cười.

"Hàng Vũ Hằng trong lời của Đồng Tâm có phải Hàng Vũ Hằng mà chúng ta biết không?" Người dẫn chương trình cười hỏi.

Đồng Tâm cười gật đầu, hơi xấu hổ cúi đầu xuống.

Tiếng cười trong trường quay càng lớn, mọi người đều cho rằng Đồng Tâm thuộc nhà Truy Tinh, là người hâm mộ của Hàng Vũ Hằng, mượn cơ hội này để thổ lộ. Vì vậy cũng không để tâm lắm: "Đồng Tâm, sau chương trình ngày hôm nay, nhất định Hàng Vũ Hằng sẽ biết có người hâm mộ thổ lộ với mình, chưa biết chừng anh ấy sẽ muốn gặp cô đó."

Đồng Tâm không giải thích, chẳng qua chỉ cười nhàn nhạt: "Ai biết được."

Trận đấu triệt để chấm dứt, Đồng Tâm thành công. Sau đêm nay, cô ấy không còn là Đồng Tâm của trước kia, rốt cuộc cô ấy cũng tới được vị trí mình muốn. Mặc dù không thể cùng anh kề vai sát cánh, nhưng mà tối thiểu có thể đứng ở một nơi quang minh chính đại mà ngắm nhìn anh.

Hàng Vũ Hằng ngồi trên ghế, tai không nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ có câu nói kia của Đồng Tâm: "Hàng Vũ Hằng, em yêu anh sáu năm, anh biết không?"

Hàng Vũ Hằng, em yêu anh sáu năm, anh biết không?

Hàng Vũ Hằng, em yêu anh sáu năm, anh biết không?

Hàng Vũ Hằng, em yêu anh sáu năm, anh biết không?

...

Anh không biết, sao anh có thể biết rõ cô yêu anh sáu năm đây?

Hàng Tiểu Ý cho rằng Hàng Vũ Hằng biết chuyện này sẽ vui vẻ. Nhưng không ngờ anh vẫn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt đen xì khó coi. Mãi đến khi vào trong xe du lịch, vẫn không nói một lời, tháo khẩu trang xuống liền nhìn thấy môi đang mím thật chặt, rõ ràng là dáng vẻ tức giận. Hàng Tiểu Ý vừa định mở miệng nói chuyện với anh, Thiệu Thành Hi đã kéo cô lại, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Đừng làm gì cả."

Đợi hơn một tiếng, Đồng Tâm mới đi ra, rất nhanh đã bước đến bên cạnh xe của bọn họ, mở cửa xe bước lên. Người đại diện của Hàng Vũ Hằng cũng lên theo.

Nhìn thấy hai người, ánh mắt Hàng Vũ Hằng đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở người đại diện, giận dữ: "Có phải anh bảo cô ấy thổ lộ với tôi không?"

"Vũ Hằng, cậu bình tĩnh trước đã..." Người đại diện lên tiếng khuyên giải anh.

Hàng Vũ Hằng đứng phắt dậy, bởi vì quá nhanh nên đầu đập mạnh vào trần xe, phát ra âm thanh cực lớn, nhưng dường như Hàng Vũ Hằng không cảm thấy gì: "Tỉnh táo, tỉnh táo cái quái gì, chuyện lớn như vậy, anh gạt tôi, anh muốn làm cái gì? Muốn lợi dụng tất cả mọi người xung quanh tôi sao? Ai bảo anh lợi dụng cô ấy? Anh đã hỏi tôi câu nào chưa, dựa vào cái gì mà anh làm những việc này sau lưng tôi?"

Hàng Tiểu Ý mờ mịt, là sao vậy?

"Vũ Hằng..."  Người đại diện muốn nói xen vào lại bị Hàng Vũ Hằng cắt ngang: "Anh đừng nói nữa, hiện tại tôi không muốn nghe anh nói gì cả, anh mau nghĩ biện pháp dọn dẹp sạch sẽ chuyện này, đừng để Đồng Tâm dính vào, mà còn nữa, Đồng Tâm, mẹ nó, em bị ngốc à..."

Hàng Vũ Hằng nhìn Đồng tâm, ánh mắt tức giận: "Anh ta bảo em làm gì thì em làm cái đó? Em có não không vậy? Em có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến em như thế nào không? Em sẽ bị người ta mắng chết, nói em mượn người khác đánh bóng tên tuổi bản thân, bây giờ anh không còn trong sạch như ngày xưa, em tiếp cận cái gì? Đầu óc có bị bệnh không, hay bị cửa kẹp rồi hả..."

Từ khi lên xe miệng của Hàng Vũ Hằng chưa từng đóng lại, Đồng Tâm không nhịn được nữa, hét lớn: "Hàng Vũ Hằng, con mẹ nó, anh không thể để cho người khác nói hết câu à?"

Trong nháy mắt cả xe đều im lặng, đến mức âm thanh nhỏ nhất cũng không có. Hàng Vũ Hằng sững sờ nhìn Đồng Tâm, có chút không tiếp thu được, đây là bộc lộ bản chất thật à?

Đồng Tâm ngồi ở đằng kia, lạnh lùng nhìn anh: "Đây không phải là anh ấy ép em, là quyết định sau khi chúng em thương lượng."

Hàng Vũ Hằng nhíu mày: "Sau khi thương lượng? Em có kế hoạch gì? Hay là anh ta bảo em nói như vậy?"

Đồng Tâm nghiến răng nghiến lợi, thuận tay ném chiếc túi xách trong tay, nện vào lồng ngực của anh rồi rơi xuống phát ra âm thanh nặng nề.

"Vũ Hằng." Rốt cuộc người đại diện cũng chen vào được: "Tuy rằng việc đồng tính luyến ái của cậu đã được giải thích, nhưng mà dư luận sẽ không để chuyện này lắng xuống. Mấy tài khoản marketing kia thỉnh thoảng vẫn đăng tin bôi xấu, cậu từ chối bao nhiêu công việc, cũng không cần tôi nhiều lời đúng không?"

"Sự kiện lần này làm hình tượng của cậu bị tổn hại sâu sắc. Chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu chữa, công bố chuyện tình cảm là cách tốt nhất, mà Đồng Tâm lại là thí sinh giỏi nhất. Hai người đã quen biết nhau từ trước, lần trước cô ấy tham gia thi đấy, cậu đi làm khách quý, trường quay vẫn lưu lại video. Lúc hai người học Đại học thường xuyên ăn cơm, cũng có ảnh chụp, lúc đại học yêu bạn giá, một mực bảo vệ cô ấy. Sau đó công bố chuyện tình cảm, như vậy sẽ đảo ngược tình thế lần này, mọi người sẽ nói cậu si tình, chuyện lần này sẽ từ hoạ chuyển phúc."

Yên lặng nghe người đại diện nói xong, Hàng Tiểu Ý mới hiểu ra. Tại sao Đồng Tâm lại chú ý đến những người có quan hệ với Hàng Vũ Hằng. Tại sao lại thổ lộ trước mặt mọi người. Hoá ra vẫn là vì Hàng Vũ Hằng.

Hàng Vũ Hằng nhìn người đại diện mà cười lạnh, khó khăn đấm một đấm lên bàn: "Cái này con mẹ nó không phải lợi dụng sao, loại chuyện này nói một chút rồi cũng sẽ lắng xuống, ngành giải trí ai cũng chẳng có lúc bị bôi đen, gắn cái mác đồng tính luyến ái đi lăn lộn cũng tốt, anh sợ cái gì? Sợ tôi không kiếm tiền được cho anh nữa à? Sợ tôi..."

"Em yêu anh, là sự thật, là em tự nguyện." Đồng Tâm nhàn nhạt cắt ngang anh, nói ra một câu hời hợt làm toàn thân Hàng Vũ Hằng cứng ngắc.

"Sáu năm, em yêu anh sáu năm liền, người ngu ngốc trong miệng anh, chính là anh, Hàng Vũ Hằng." Đồng Tâm mở nắp chai nước uống một ngụm, vừa nhìn về phía anh: " Chuyện đồng tính luyến ái vẫn đang là tin tức nóng hổi. Nếu như lúc này lại truyền ra chuyện tình cảm của anh, tất nhiên dư luận sẽ càng sôi sục. Hơn nữa đây là chuyện tốt,  anh sẽ lên trang nhất lần nữa. Cơ hội tốt như vậy, công ty của anh sẽ không buông tha đâu. Vì vậy bọn họ sẽ tìm bạn gái cho anh, hôm nay không phải là em, thì chính là cô gái khác, em chỉ sợ người kia không phải là mình."

Hàng Vũ Hằng sững sờ nói: "Nếu như bọn họ ép buộc anh, anh sẽ không đồng ý."

Đồng Tâm nhướng mày: "Thật ra em không tin tưởng anh lắm, dù sao trước kia anh cũng có rất nhiều scandal về bạn gái. Vì vậy em nghĩ người bây giờ là em, người cuối cùng cũng là em."

Hàng Vũ Hằng giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc nhìn chằm chằm cô, giống như nhìn một con quát vật kỳ lạ vậy: "Em thật sự yêu anh?"

Đồng Tâm liếc mắt: "Hôm nay em đường đường chính chính tỏ tình như thế nào, ngày mai các trang báo viết như thế nào, chắc anh cũng đoán ra rồi,  "Ca sĩ nhỏ thổ lộ với minh tinh lớn, mượn danh tiếng người khác đánh bóng tên tuổi", "Ca sĩ nhỏ không biết tự lượng sức, muốn nhúng chàm minh tinh" gì gì đó. Chắc chắn người hâm mộ anh sẽ mắng chết em, có muốn bây giờ em mở Weibo ra cho anh xem có bao nhiêu người mắng em không? Cho nên, anh định làm gì?"

Hàng Vũ Hằng không nói lời nào, giống như không ở trong thế giới này, linh hồn đã đi xa.

"Tâm Tâm, nhưng cậu chỉ có chút danh tiếng, nếu anh ba thừa nhận chuyện tình cảm này, cậu cũng không tránh khỏi việc bị người khác nói mượn danh anh ấy để nổi tiếng." Hàng Tiểu Ý lo lắng mở miệng.

"Thật ra, Tiểu Tiểu, cậu nên biết ước mơ của tớ là mở một cửa hàng bán gà rán, đến bây giờ tớ vẫn chưa từng có ý định muốn buông tha nó. Cho nên, tớ nghĩ giờ là lúc thích hợp để biến ước mơ thành sự thật rồi."

Đồng Tâm vừa nói xong, Hàng Vũ Hằng liền hồi hồn: "Cái gì?"

Đồng Tâm không nhìn anh, cúi đầu nói khẽ: "Tiểu Tiểu, tớ nghĩ rồi, tớ thích anh ấy sáu năm. Vốn tưởng sẽ dần quên đi theo thời gian, nhưng không phải, mà càng ngày càng yêu sâu đậm, càng ngày càng muốn có thể ở chung một chỗ. Nếu như không thể không yêu, vậy thì yêu quang minh chính đại chút đi. Có bỏ qua chuyện cũ mới có thứ mới đến, bỏ qua cùng nhận được đối lập, tớ mới phát hiện đó là chuyện nên quý trọng nhất, là chuyện tớ muốn làm nhất, nếu như quý giá như vậy, có bỏ qua thứ gì cũng đáng."

Đồng Tâm nhìn Hàng Tiểu Ý, cười sáng lạn: "Bây giờ mọi chuyện đều tốt rồi."

Hàng Tiểu Ý cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Đây mới là Đồng Tâm tớ biết chứ."

Ngược lại Đồng Tâm nhìn Hàng Vũ Hằng, đôi mắt lấp lánh hiện lên hạnh phúc: "Hàng sư huynh, anh nguyện ý có một người bạn gái mở quán bán gà rán sao?"

Giống như năm đó khi cô quay đầu nhìn anh, điếu thuốc trong tay vẫn yên lặng nhả khói: "Chắc anh là Hàng sư huynh nhỉ? Em thấy ảnh chụp của Tiểu Tiểu rồi, anh là anh ba của cậu ấy."

Hàng Vũ Hằng im lặng nhìn cô rất lâu, ai tay đang buông lỏng hơi run rẩy. Cuối cùng một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại nâng cằm cô lên rồi hôn xuống. Đồng Tâm bị hành động của anh doạ sợ, luống cuống đẩy anh ra. Hàng Vũ Hằng lại ôm chặt cô vào lòng, một bên lầm bầm: "Ngoạ tào, anh bị doạ sợ rồi, cho anh hôn chậm chậm để an ủi nào..."

Một bàn tay lớn che ánh mắt Hàng Tiểu Ý lại, tay kia bảo vệ bụng của cô, ung dung nói: "Đề phòng có đứa nhỏ, có cảnh không thích hợp với trẻ con."

Đồng Tâm liều mạng đẩy anh ra, hung dữ lườm anh, Hàng Vũ Hằng liền trưng ra bộ mắt đáng thương cọ cọ cổ cô: "Tiểu Tâm Nhi, em không biết những ngày em không để ý đến anh, anh đau khổ bao nhiêu đâu, còn phải nhìn đôi vợ chồng Hàng Tiểu Ý tình tứ thân mật, anh thật thê thảm mà, em mau an ủi anh." Nói xong, liền cầm tay Đồng Tâm đặt lên tóc mình: "Mau, sờ sờ."

Đồng Tâm cắn môi nhìn ra ngoài xe, hai tai khả nghi đỏ ửng.

Hàng Vũ Hằng thấy cô không nhúc nhích, liền thò tay ôm lấy eo cô: "Tiểu Tâm Nhi, anh sẽ đăng lên Weibo, được tỏ tình phải chịu trách nhiệm, không thể bội bạc phụ tình được, đúng không?"

Đồng Tâm không nói gì, Hàng Vũ Hằng liền hướng mặt cô nhìn thẳng vào mình: "Tiểu Tâm Nhi, hôm nay anh mới phát hiện ra thật sự em hung dữ như vậy, sau này chúng ta ở chung, việc trong nhà do ai quyết định đây?"

"Việc nhỏ anh lo, chuyện lớn thì để em tính." Đồng Tâm đẩy anh ra xa, ngồi xuống bên cửa sổ xe, cách xa anh một chút.

Vẻ mặt Hàng Vũ Hằng thoả mãn, lại đến cọ cọ: "Nhìn xem, Tiểu Tâm Nhi của chúng ta sao giống những người phụ nữ ngu ngốc diêm dúa ngoài kia được. Chuyện lớn ngoại trừ sinh con, anh không làm được, những chuyện còn lại không thành vấn đề, em nói có đúng không?" Nói xong liền khiêu khích nhìn Thiệu Thành Hi.

Đồng Tâm cười lớn: "Có năm sáu nghìn vạn người hâm mộ anh, nên anh uống miếng nước cũng là chuyện lớn."

Hàng Vũ Hằng: "..."

*

Mọi chuyện giống như đang báo trước điều gì đó, mà chuyện có con giống như dệt hoa trên gấm. Hàng Tiểu Ý được trải nghiệm giây phút đó, cảm giác giống như mặt trời ấm áp giữa trời đông băng giá.

Thiệu Thành Hi chỉnh lại áo bông trên người cô, nâng cằm cô lên: "Như ý rồi chứ?"

Hàng Tiểu Ý không giấu được nụ cười của mình: "Từ hôm nay trở đi, người cùng hợp tác tạo ra đứa bé như anh có thể ngừng làm việc ở phương diện nào đó rồi."

Không biết nghĩ cái gì mà mặt Thiệu Thành Hi tối sầm lại: "Hàng Tiểu Ý, anh hối hận rồi."

Hàng Tiểu Ý càng cười lớn, nụ cười tươi đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn có thể làm tan chảy băng tuyết: "Thành Hi, anh thích con trai hay con gái?"

Thiệu Thành Hi lấy hai tay che mặt cô: "Anh có quyền lên tiếng sao?"

Hàng Tiểu Ý cười: "Anh có thể nói ra ý nghĩ của anh, còn về phần em có tiếp nhận hay không thì anh không cần quan tâm đâu."

Đôi mắt Thiệu Thành Hi nhìn chằm chằm cô bỗng dưng trở nên tĩnh mịch, nói khẽ bên tai cô: "Ý nghĩ của anh chính là lúc nào cũng muốn em."

Hàng Tiểu Ý dùng đôi tay hơi lạnh của mình sờ mặt anh, dáng vẻ thông cảm: "Thành Hi đáng thương..."

Thiệu Thành Hi nắm chặt tay cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh hi vọng sau này em không cần phải tự đồng cảm với mình vì vấn đề như vậy nữa."

Hàng Tiểu Ý sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, gương mặt ửng đỏ: "Không biết xấu hổ."

Thiệu Thành Hi nở nụ cười, sờ bụng của cô: "Tốt nhất vẫn nên để con gái của chúng ta chuẩn bị tâm lý đối với da mặt của cha mình đi."

Hàng Tiểu Ý cứng họng, không phản bác được.

*

Thời gian mang thai trôi qua vô cùng thoải mái. Mẹ Thiệu đã về hưu, rảnh rỗi không có việc gì làm, tâm tư đều đặt hết trên người Hàng Tiểu Ý, tất cả mọi chuyện kể cả chi phí ăn mặc đều xử lý ổn thoả. Thiệu Thành Hi nhìn Hàng Tiểu Ý và mẹ Thiệu chung sống rất tốt, không có mâu thuẫn nào, hai người rất hợp nhau. Vì chiếu cố Hàng Tiểu Ý, dứt khoát chuyển về nhà.

Hôn lễ của Hàng Vũ Tề và Nhan Giai đúng hạn cử hành, Hàng Vũ Tề chuẩn bị cho Nhan Giai một hôn lễ lộng lẫy như trong mơ. Nhân dịp đứa bé trong bụng Nhan Giai được ba tháng, đã ổn định cho nên hai người liền đi du lịch.

Chuyện của Hàng Vũ Hằng cũng dần phai nhạt, Đồng Tâm đã được thoả ý nguyện mở cửa hàng bán gà rán. Bởi vì thân phận bạn gái của Hàng Vũ Hằng, cửa hàng bán gà rối tinh rối mù hết lên, Hàng Vũ Hằng càng to gan hơn nữa, cách vài ngày lại xuất hiện trong cửa hàng một lúc. Cứ như vậy, những cô gái hâm mộ anh đều đến xếp hàng từ khi trời còn chưa sáng, Đồng Tâm chỉ đếm tiền cũng muốn gãy tay rồi.

Đương nhiên cuộc sống thường ngày trôi qua khá tốt, nhưng đâu có gì là hoàn mỹ. Mà chuyện không hoàn mỹ chính là Hàng Thi Thi, cô ấy bị lừa, lần trước là vì Hàng Vũ Tề, Hàng Thi Thi ký hợp đồng với văn phòng nào đó. Tên bạn trai nghĩ kế bảo cô ấy bám vào Hàng Vũ Hằng để nổi tiếng lại là một tên lừa gạt, còn bảo muốn làm cho cô ấy nổi tiếng, ra đĩa nhạc cho co ấy, cùng văn phòng kia lừa gạt hết tiền rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Hàng Tiểu Ý nhìn Hàng Thi Thi khóc như mưa bên cạnh mình, hơi đau đầu vuốt bụng, cố gắng thuận khí, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, không nên tức giận, không nên tức giận, không tốt cho con, không tốt cho con.

Gắng hết sức giữ tâm bình khí hoà, Hàng Tiểu Ý coi như bình tĩnh nhìn Tiết Văn: "Mợ ba, mợ phải đi báo cảnh sát chứ, sao lại tìm cháu?"

Tiết Văn trừng cô: "Hàng Vũ Tề đi du lịch, Hàng Vũ Hằng cũng không thấy đâu, mợ không tìm cháu thì tìm ai? Còn nữa, nếu không phải vì tên ngu ngốc Hàng Vũ Hằng kia, Thi Thi sẽ ra nông nỗi này sao?"

Hàng Tiểu Ý cười ha ha hai tiếng: "Vậy mợ nghĩ mợ sẽ khiến cháu làm gì đây?"

Tiết Văn đưa tay chọc vào trán Hàng Thi Thi: "Được rồi, đừng khóc nữa, thật mất mặt."

Hai mắt Hàng Thi Thi đẫm lệ mông lung trừng mẹ mình: "Tiền không còn nhiều, con khóc một chút cũng không được?"

Hàng Tiểu Ý không nhịn được xen vào: "Chúng ta có thể nói chuyện chính trước không?"

Tiết Văn liếc cô: "Đã báo cảnh sát, nhưng không biết bao giờ họ mới điều tra, đến lúc đó bọn người kia đã tiêu sạch tiền rồi, chúng ta cũng không đòi lại được chút tiền nào, Thiệu Thành Hi nhà cháu không phải có bản lĩnh sao? Mau bảo cậu ta giúp đỡ đi."

Hàng Tiểu Ý bất đắc dĩ: "Mợ ba, Thành Hi không phải cảnh sát, không bắt trộm cướp."

Tiết Văn không vui: "Cháu còn chưa hỏi, sao biết được?"

Hàng Tiểu Ý thở dài, cam chịu gọi điện thoại cho Thiệu Thành Hi. Từ chuyện lần đó, Hàng Tiểu Ý phát hiện ra mợ ba này cũng không đến nỗi như trong tưởng tượng của cô, chẳng qua là tính cách đanh đá một chút, so với người khác không nói đạo lý một chút, mà thôi!!!

Hàng Tiểu Ý cúp điện thoại, từ ghế sa lon đứng lên: "Đi thôi, đến văn phòng của anh ấy, anh ấy có biện pháp."

Khi đến văn phòng của Thiệu Thành Hi, anh có chuyện gì đó nên đã ra ngoài rồi. Thư ký đang làm việc nên bảo các cô ngồi trong phòng đợi một chút, rót hai cốc cà phê cùng một cốc sữa bò xong, liền đóng cửa đi ra ngoài.

Tiết Văn đi dạo một vòng xung quanh văn phòng của Thiệu Thành Hi một vòng, lắc đầu: "Cũng như vậy, so ra còn kém văn phòng trước đây của nhà họ Hàng chúng ta."

Hàng Tiểu Ý lựa chọn sáng suốt không nói gì.

Đi được một lúc, Tiết Văn kéo Hàng Thi Thi: "Đi, đi xem xem, đi đến văn phòng khác, nhìn xem có các loại tinh anh gì không. Chỗ này của Thiệu Thành Hi chắc phải có phó tổng giám đốc, quản lý các loại các loại đi, chúng ta đi nhìn, biết đâu lại gặp người thuận mắt."

Hàng Tiểu Ý nhìn Tiết Văn dắt Hàng Thi Thi ra ngoài, bất đắc dĩ cầm điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc của Thiệu Thành Hi, nói cho thư ký một tiếng, để cho anh ra trông coi, tránh cho hai người họ làm bậy.

Phụ nữ mang thai rất dễ mệt mỏi. Hàng Tiểu Ý ngồi trên sa lon, phía sau nhẹ nhàng dựa lưng. Đứa nhỏ mới hơn một tháng, bụng cô vẫn rất bằng phẳng, vẫn chưa nhìn ra dáng vẻ khi mang thai, bác sĩ cũng nói đứa bé mới to bằng một hạt đậu nành thôi, một hạt đậu nành. Hàng Tiểu Ý nghĩ đến, khoé miệng tươi cười, trong bụng có một hạt đậu nành, hạt đậu này khi được hơn tám tháng sẽ phải ra ngoài, là đứa bé của cô và Thiệu Thành Hi, đứa bé của Thiệu Thành Hi, vừa nghĩ đến đã thấy vui vẻ.

Cửa phòng bị mở ra, Hàng Tiểu Ý tưởng là Thiệu Thành Hi, ngẩng đầu cười: "Anh đã về rồi sao... Tại sao lại là cô?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.