Rầm!
Ánh nắng ban mai nhạt nhoà chiếu rọi vô ngọn đồi nhỏ. Nắp quan tài bị Hi Hoa dùng nội công trâu bò lâu năm của mình đánh bay, chia năm xẻ bảy thành đống mảnh vụn tơi bời lơ lửng rơi rớt trên không trung. Nội lực mãnh mẹ đến nỗi tạo thành cả một cơn gió nhỏ, cuốn bay đống vụn ra xa. Khi mọi thứ trở nên ổn định hơn, Hi Hoa bèn ngó đầu xuống nhìn vào bên trong quan tài...
Trống rỗng...
Quan tài trống rỗng...
Trong đó...không có một ai cả.
Hi Hoa...đã lường trước kết quả như vậy, song nội tâm vẫn không kìm nén được sự kinh ngạc. Nắm tay run rẩy đưa lên vạt áo vuốt vuốt vài cái...Chàng cố trấn áp cảm xúc bản thân. Sau rồi tự hỏi...
Nếu trong quan tài không thấy xác...
Thì xác người hiện giờ đang ở đâu chứ?
...
"Thiệt tình, tiểu tử này...tốc độ làm việc nhanh hơn ta tưởng." Lão già đạo sĩ áo nâu lầm bà lầm bầm, tự độc thoại trên con đường mòn nãy giờ. Cuối cùng, lão ta cũng trở về hang ổ của mình...
Nơi hoang sơn cùng cốc không một bóng người. Cây hoè to lớn sừng sững mọc lá sum xuê, cùng từng khóm nhành mây đan bện thành một chiếc dù khổng lồ chắn nắng. Tuy bấy giờ đang là ban ngày, song nơi đây không khí lại âm trầm, quạnh quẽ tới dị thường. Thi thoảng đằng xa có vài ba tiếng côn trùng kêu lác đác, càng khiến cho mọi vật trở nên buồn thiu đầy rợn người. Tên nào mà yếu bóng vía không may chạy lạc vô nơi này, chỉ sợ không kìm được mà vắt chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612567/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.