Tịnh Hề mờ mịt nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt. Nội tâm tràn đầy khó hiểu...
Rubik đã mở truyền tống trận rồi sao?
Rubik...
Là ai chứ?
Nhầm rồi, phải là chuột nhỏ mới đúng.
Đầu óc chỉ toàn một màu trắng xoá bao phủ. Dường như trong tiềm thức, nàng đã quên mất một thứ gì đó...
Không gian hệ thống đâu?
Kịch bản thế giới đâu?
Sao bảo bảo đã ở đây rồi?
Quan sát bối cảnh nơi đây, Tịnh Hề có thề mơ hồ đoán được rằng...Đây có lẽ là thế giới cổ đại đi...
Trung Hoa cổ đại...
Màn đêm đen tiêu điều bao phủ lấy toà nội viện đã sớm đổ nát. Gió thổi lạnh lẽo đầy hiu quạnh. Quanh nơi này không hề có một tí ánh lửa sáng nào. Ngoại trừ núi rừng thì vẫn chỉ là núi rừng. Cành cây bị gió thổi rung ra rung rinh, thanh âm xào xạc giữa bóng tối vô thức khiến cho con người buốt sống lưng.
Trong đầu Tịnh Hề, hàng vạn dấu hỏi chấm nhảy ra quay mòng mòng khiến nàng nát cả óc....
Song vẫn không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không thể nào liên lạc được với chuột nhỏ, Tịnh Hề hoang mang không thôi. Nhưng khi nghĩ rằng nếu cứ đứng đây lo sợ hoài cũng chẳng giải quyết được gì. Nàng quyết định cất bước dời đi vậy...
Chỉ sợ có khả năng cao là hệ thống bị lỗi rồi...
Hầu hết kí ức của Tịnh Hề về thế giới trước đã hoàn toàn tan biến...
"Gì vậy trời?" Khó hiểu liếc xuống thân thể nhẹ tênh của mình. Tịnh Hề lúc này mới để ý là trên thân mình hiện giờ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612553/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.