"Bé con, nàng biết tin gì chưa?" Feyrld tươi cười tựa gió xuân thổi về. Chàng đóng cửa phòng lại, nhảy phắt cái lên nệm. Đầu tựa vô gối, thân hình gợi cảm nằm cạnh cục chăn phồng phồng kia. Vạt áo ẩn ẩn hiện hiện cơ bụng tám múi săn chắc. Feyrld giơ ngón tay thọc thọc: "Muốn nghe ta nói không?"
"Không nghe." Cuộn mình chặt chẽ trong từng lớp chăn, giọng điệu không chịu nhượng bộ của Tịnh Hề truyền ra: "Khi nào ngươi đồng ý thả ta ra, ta sẽ nhìn mặt ngươi, sẽ nói chuyện với ngươi."
Từ khi bị giam lỏng ở trong nhà giam hoa lệ, sang chảnh, nàng chỉ hận không thể đấm chết tên đàn ông này...
Ngươi dựa vào cái gì mà dám nhốt bổn bảo bảo, hả???
Dựa vào cái gì???
Tuy mỗi ngày đều được ăn ngon mặc đẹp. Cơm thì có tên điên bưng tới miệng, tắm cũng bị chàng ta cưỡng chế tắm hộ. Nhưng nàng chỉ muốn đâm đầu chết luôn cho rồi...
Ô ô ô, muốn chết song lại không dám.
Feyrld buồn cười gác chân lên cục chăn phồng phồng, kéo nó vào lòng. Bàn tay to vỗ vỗ nhẹ cái đầu nhỏ qua tấm chăn, chàng cất giọng dịu dàng: "Ta vừa nhận được tin báo, hoàng đế Seta bị ám sát."
Dứt lời, tầm mắt của Feyrld dán chặt vào người trong ngực...
Ôm bé con, chàng cảm nhận được, thân thể nàng ấy vừa cứng đờ...
Vì sao chứ?
Nàng đang lo lắng cho tên đó sao?
Chết tiệt, lẽ ra phải giết chết hắn ta mới đúng.
Tịnh Hề nằm trong chăn, hấp thu lời mà Feyrld vừa nói cho nàng nghe...
Cái gì ấy nhể?
Ồ, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612514/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.