"Không thả." Feyrld ung dung đáp lại, chàng bắt đầu cầm đũa. Gắp một miếng thịt, nhét vào mồm: "Thả nàng rồi, thể nào nàng cũng tìm cách đối phó với ta."
Chàng đâu có quên, trước đây nàng ấy dùng thanh kiếm ma quỷ kia để giết chết chàng.
Cả tấm phù kì dị đó nữa...
Vẫn là nên trói người lại thì hơn.
"Ngươi trói ta như vậy, bảo ta ăn cơm kiểu gì?" Không hiểu sao, Tịnh Hề càng nhìn tên này, càng thấy chướng mắt. Cảm giác rất rất muốn cầm quả sầu riêng ném vào mặt chàng ta.
Ném cho ngươi chết nè.
Ném cho ngươi hủy dung nè.
"Vậy thì nàng đừng ăn." Người đàn ông hờ hững trả lời, mồm nhóp nha nhóp nhép nhai cơm. Mũ trùm đầu không khỏi rung rung theo cơ mặt chàng ta.
"Ngươi không có tháo khăn bịt mặt à?" Tịnh Hề dùng ánh mắt như nhìn thằng thiểu năng mà nhìn Feyrld. Nàng chống đỡ cái eo, sao cho bản thân mình ngồi vững vàng. Tiếp tục đánh giá Feyrld. Người đâu mà kì "cụt" không hà?
Trông cái cách mà chàng ta ăn kìa.
Mỗi khi Feyrld đưa đồ ăn vào miệng, hai phần khăn phần miệng sẽ tự mở ra, cho vào mồm...Sao trông giống cái mỏ vịt thế cơ chứ???
Khụ...khụ...nhịn cười đi. Giờ mình đang là người bị bắt cóc mà.
Căn phòng là một mảnh tĩnh lặng. Không một ai tiếp tục nói chuyện cả. Chỉ có tiếng hít thở đều đều cùng với thanh âm bát đũa va chạm với nhau. Thi thoảng, Tịnh Hề sẽ lén đảo mắt nhìn sang mâm thịt nướng thơm ngon bị hao dần đi...
Nuốt nước bọt ừng ực...
Đói quá...
Từ trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612508/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.