"Anh sao có thể ác được chứ?" Tịnh Hề liếc liếc Lạc Cẩm Tu, bắt đầu mở miệng nịnh nọt: "Em không biết anh xấu xa tới đâu, không rõ anh ác độc thế nào... Nhưng anh đối xử rất tốt với em."
Nhìn đi, nhìn đi.
Nói dối tới nỗi dẻo cả miệng rồi nè...
\[ Ting, tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 100%. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.\] Thanh đo báo vàng lên tiếng chúc mừng, trực tiếp bổ mạnh vào não Tịnh Hề. Cô ngơ ngác nhìn chằm chặp Lạc Cẩm Tu, sau đó thì...
"Ôi ôi, anh Cẩm Tu! Người ta yêu anh chớt mất thôi." Vui sướng sà vào lòng người đàn ông. Tịnh Hề vòng tay ôm chặt vòng eo tráng kiện, má bánh bao cọ cọ xát với lồng ngực Lạc Cẩm Tu: "Thích anh chết đi được à!"
Nhiệm vụ xong rồi....
Yeeeee!!!!
Ăn mừng thôi nào.
Lạc Cẩm Tu không hiểu sao Tịnh Hề bỗng vui sướng như vậy. Nhưng khi nghe bé con thâm tình mà nói lời yêu với mình, anh rất rất vui.
Giả hay thực thì có gì quan trọng...
Bé con bảo yêu anh là được rồi...
"Anh cũng yêu em." Trân trọng hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ. Anh kéo móng vuốt đen ra, cắt xẹt qua cổ tay mình...Máu tươi tràn ra, chảy xuống cổ tay. Không khí quanh mũi thoang thoảng mùi tanh tưởi...Tịnh Hề nhăn mặt, trong lòng nhảy dựng cả lên...
Hả hả hả...
Đang tỉnh tò mà. Người anh em này lại bổ não cái gì mà tự tử vậy?
Lạc Cẩm Tu trông bộ dạng con thỏ nhỏ lo lắng hoảng sợ của bé con. Từng tế bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612497/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.