Tịnh Hề cũng khác gì con chuột béo kia đâu chứ, nghe thanh âm từ thanh đo báo làm cô sợ đến mức suýt thì lộn cổ xuống trần gian.
Chuyện quỷ gì đang xảy ra vậy?
\[ Kí chủ, ngài vừa làm gì đấy ạ?\] Chuột nhỏ nghiêm giọng chất vấn.
Đây là tội ác nha.
Kí chủ nếu không giải thích tốt thì ăn dép đi!
Tịnh Hề cũng không hiểu lắm...
Chẳng lẽ đang trên đường về nhà bị xe tông chết rồi à?
Ha, bổn bảo bảo không nên rủa người ta như vậy mới đúng.
"Chuột, ngươi xem bên Cẩm Tu sao rồi."
Chuột nhỏ mở laptop ra, lăn lăn mấy vòng trên bàn phím: \[ Ủa, mọi chuyện vẫn bình thường mờ. Nam phụ sắp sửa về tới nhà rồi.\]
\[...\] Hình như nó đã trách nhầm???
Nhưng vì cái gì mà độ hảo cảm lại...
Còn may là chưa đến số âm đấy!
Tịnh Hề lúc này mới nhớ ra...
"Michael đại nhân, nếu người đến rồi thì ra đây thôi."
Làn mây trắng chuyển động, một bóng người tới gần. Thiếu niên mặc một thân toàn màu trắng, tóc dài hoàng kim thắt lại, vắt bên vai. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay gẩy gẩy vài cái lên cây đàn Lia, ánh mắt bình thản nhìn Tịnh Hề: "Tịnh Hề, không có sự cho phép của ta mà con dám cả gan xuống hạ giới."
Tịnh Hề đến cả đứng dậy chào đón cũng không thèm. Cô nằm bẹp dí ở đó, cất giọng điệu ngọt ngào manh manh: "Michael đại nhân, ngài xem. Con vẫn xuống được trần gian đó thôi. Không những thế, con còn sống rất tốt."
"Nhưng Tịnh Hề à, tội lỗi lớn hơn thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612462/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.