"Về sau em gọi anh là Cẩm Tu nhé."
"Cẩm Tu?"
"Ừ, Cẩm Tu. Cẩm trong cẩm tú tiền đồ. Tu trong tu thân tích đức. Được không?" Tịnh Hề cố gắng tìm ra cái nghĩa nghe thật hay mà giảng giải cho cậu ta.
Thằng bé nhìn cô chằm chằm, cười: "Tịnh Cẩm Tu, anh thích cái tên này."
Tịnh Hề:"..." Đã bảo không mang họ Tịnh mà!
A a a! Tùy ngươi.
Sớm muộn nhà ngươi cũng phải đổi sang họ Lạc.
Thiên sứ tốt không đấu với trẻ thiểu năng.
"Được rồi, vậy mỗi lần gặp mặt, em sẽ gọi anh là Cẩm Tu nhé."
"Ừ."
\( Bắt đầu từ đoạn này xưng hô với nam phụ chỉ hai chữ Cẩm Tu thôi nhé.\)
"Sao người khác không nhìn thấy em."
Tịnh Hề:"..." Giải thích thế nào giờ?
Ta là thiên sứ đến cứu rỗi cuộc đời tăm tối của ngươi nên chỉ ngươi nhìn thấy ta thôi à?
\[ Kí chủ, hay là ngài cứ hiện thân cho mọi người thấy đi.\]
Ngươi bị điên à? Làm thế ta sẽ bị bắt vào phòng thí nghiệm hoặc bế lên đồn cảnh sát mất.
\[...\] Thu cánh lại là được mà.
Tịnh Hề lấy tay cuộn cuộn lấy lọn tóc vàng. Cô rũ mắt xuống, đáp: "Mỗi thiên sứ phải qua mười tuổi mới có thể hiện thân cho người khác thấy."
"Thế sao anh lại nhìn được?"
"Ai biết??? Chắc anh có thiên phú dị bẩm đi."
"Ồ...." Nghĩ đến chuyện tiểu thiên sứ chỉ có mình cậu nhìn thấy...
Có gì đó trong lòng thật thỏa mãn.
Cả trưa hôm đó, Cẩm Tu hỏi rất nhiều...
Mà Tịnh Hề toàn bịa đặt hết ra câu trả lời cho cậu.
Câu chuyện về thiên đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612456/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.